Cuộc sống

Con người không yêu chỉ vì hạnh phúc

Tôi nhìn em qua màn hình, lắng nghe những lo ngại mà em bày tỏ. Mình thì sống trong xa cách, có nỗi nhớ nào đếm được lòng nhau?

Em như là bông hoa, rạng ngời với những cái cuốn hút của người thiếu nữ. Có vài kẻ muốn ngửi bông hoa đó. Có mấy kẻ chưa một lần mến thương em thật thà, chưa từng dành cho em một chút yên ổn, cũng muốn dành lấy em như là một thú vui xuồng xã.

Tôi cảm thấy bất lực trước tất cả những điều ấy!

Xin lỗi vì đã chẳng tin em như những gì lẽ ra tôi phải làm.

Ảnh minh họa: Kiều Hạnh

Xin lỗi vì tôi đã nói những lời thật thà này vào lúc nửa đêm. Mặt người đối diện nhau còn chẳng tường tỏ, huống chi là những ngọt nhạt xa xôi!

Tôi yêu em, cả trong những điều đôi mắt và trái tim không thể tường tỏ.

Đẹp nhất là những ngày bờ vai mình khẽ tựa. Mình cạnh nhau lúc bình minh đến, mình tựa vai nhìn mặt trời khuất xuống những dãy núi. Có phải không em, cuộc đời lắm lúc nghĩ cũng chỉ dài như một ngày. Và mọi điều tuyệt vời trên thế giới lắm khi chỉ gói gọn lại trong giây phút mình được cạnh nhau.

Người với người đến với nhau vì những khoảnh khắc hạnh phúc. Nhưng con người ta không yêu chỉ vì hạnh phúc!

Tôi biết điều đó. Giống như chặng đường đến với những vùng đất thơ mộng, nó vẫn có nhiều bụi đường và đầy rẫy những nguy hiểm. Và đi một mình, tôi vẫn thường tự hát cho tan những mờ tối. Tôi học cách tránh những chiếc xe lớn đang lao nhanh như thể dồn hết quyết tâm và liều lĩnh cho một chuyến đi. Tôi thấy được những rặng mây xa hơn. Một phút đồng hồ trôi, lòng tôi chưa hề ngừng hồ hởi. Dù đôi khi mắt buồn lòng đau vì những điều mình thương nhất.

Phải chi không từng lớn, để tôi có thể yêu em theo một cách giản đơn hơn.

Phải chi tôi quên sạch hết những điều từng trải qua, từng chứng kiến để mà tin em bất chấp và trọn vẹn.

Những tấm hình mình chụp chung đâu thể gắn người với người lại, dù có lúc ta thân thương như là chiếc bóng. Đôi mắt em đẹp và sâu, đâu thể làm tôi hạnh phúc trong cái ngẩn ngơ ban đầu?

Những cái sâu thẳm ta thường nhìn không rõ. Đôi mắt người thương, ta dễ mềm lòng để say mê. Và tôi hiểu em còn mang nhiều bí mật. Những thứ từ trong lặng lẽ, mình thầm cảm thông cho nhau. Những giới hạn của xót xa, mình đã đi qua để hiểu, vẫn chọn cách hôn trán nhau dịu ngọt.

Và nửa đời còn lại lênh đênh, mình vẫn mong là người cùng kẻ còn lại đi hết...

Tác giả: Bảo Bảo

Nguồn tin: Báo Lao động thủ đô

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok