Thương làm đám cưới với Cường từ cuối năm ngoái, tính đến giờ là được 10 tháng. Hai vợ chồng cô được bố mẹ chồng mua cho một căn nhà 50m2, xây 4 tầng. Sau khi vợ chồng Thương cưới được 3 tháng, cô em gái Cường đỗ đại học nên ra Hà Nội ở cùng anh chị, thứ nhất để đỡ tốn tiền thuê nhà, thứ hai là anh chị em gần gũi, tình cảm.
Cuộc sống vợ chồng Thương tương đối hạnh phúc, cả hai là cán bộ công chức, lương không cao nhưng ngoài chi tiêu, mỗi tháng vợ chồng cũng để ra được 12 triệu.
Thảo - em gái Cường khá xinh xắn, tính cách hiền lành mỗi tội hơi ham chơi. Sống chung với anh chị nhưng Thảo lười, ít khi sờ đến cái chổi quét nhà hoặc nhiều bữa chị dâu có đi làm về muộn, Thảo ở nhà cũng không chịu cắm cơm.
Thấy vậy, vợ chồng Thương đã nhiều lần góp ý với Thảo nhưng cũng chỉ thay đổi được vài hôm rồi lại đâu vào đó khiến Thương nhiều khi bực mình. Tuy nhiên, mọi chuyện nếu chỉ dừng ở thế thì cũng không sao, điều Thương cảm thấy rất phiền lòng là em chồng lại có tính ăn cắp vặt.
Thương phát hiện mình bị mất tiền. Ví tiền của Phương nhiều lần hao hụt, lúc ít lúc nhiều. Ít thì 300 đến 500 nghìn, nhiều thì 2-3 triệu. Ban đầu cô không dám nghĩ ai lấy mà sợ mình bất cẩn làm mất hoặc rơi ở công ty hay đâu đó. Cho đến một lần từ trên tầng 2 đi xuống lấy túi xách vì đi làm về ăn cơm xong Thương quên chưa mang lên phòng thì cô nhìn thấy Thảo đang lúi húi kéo khóa túi mình vào. Thấy chị dâu xuống bất thình linh, Thảo luống cuống làm rơi luôn túi xách và vội vàng nhặt lên ghế.
Ví tiền của Phương nhiều lần hao hụt, lúc ít lúc nhiều. Ảnh mang tính minh họa. |
Ngoài mất tiền, Thương còn mất những đồ lặt vặt khác. Những đồ "tự nhiên không cánh mà bay" này toàn là mỹ phẩm, quần áo.
Một lần khác, Thương mất 1 thỏi son Dior, cô cứ nghĩ là mình tô xong để quên trong toilet công ty. Vậy nhưng hôm sau, đi làm về, nhìn thấy Thảo tô màu son giống hệt mình, Thương không khỏi gợn suy nghĩ. Nhằm lúc Thảo vào nhà tắm, Thương mò lên phòng mở balo Thảo ra thì thấy trong đó đúng là có thỏi son của mìn. Thương định tính Thảo tắm xong sẽ nói chuyện ra nhẽ, nhưng khi nhìn em chồng bước ra từ nhà tắm, nhoẻn miệng cười hiền, cơn giận của Thương bỗng dưng bay biến. Thế là cô đành "ngậm bồ hòn làm ngọt" với Thảo, coi như là cho em chồng để đỡ mất lòng chị em.
Tuy nhiên, chuyện Thương mất đồ không phải xảy ra 1, 2 hay 3 lần mà là rất nhiều lần. Rút kinh nghiệm, Thương đã giấu nhiều đồ dùng cá nhân vào tủ khóa riêng nhưng không hiểu sao, mỗi đợt đi công tác hay về quê, y như rằng về nhà là cô mất đồ. Lúc thì vòng vèo, trang sức, khi thì váy áo… khiến Thương cảm thấy mình bị xâm phạm quyền riêng tư trong chính ngôi nhà mình ở. Biết là không phải, một hôm nhân tiện Thảo đi chơi với bạn, Thương vào phòng em chồng mở tủ đồ và phát hiện ra gần hết số đồ cô bị mất đều nằm trong tủ của em chồng.
Sau khi suy nghĩ, Thương quyết nói chuyện với chồng. Ai ngờ Cường quay ra mắng vợ đặt điều, suy nghĩ bệnh hoạn. Chồng Thương bảo vợ rằng, em gái mình hiền lành, ngoan ngoãn, không bao giờ làm chuyện đó cả. Thương cần phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, nếu đến tai bố mẹ chồng thì mất hết tình cảm gia đình.
Thương nghe chồng nói mà cảm thấy buồn và đau đớn. Đúng là ruột thịt sẽ không thể bỏ nhau và sẽ bảo vệ nhau đến cùng. Càng nghĩ Thương càng thấy mình đã sai khi kể lại chuyện trên với chồng. Giá như cô kiên quyết làm rõ trắng đen ngay từ đầu để bây giờ không phải "sống chung với lũ"…
Tác giả: Châu Anh
Nguồn tin: Báo Gia đình và Xã hội