Hai vợ chồng tôi đến với nhau với hai bàn tay trắng, lúc bấy giờ anh làm công nhân lương chỉ tầm 6 triệu/tháng, còn tôi làm nhân viên văn phòng 8 triệu/tháng. Lương tháng hai vợ chồng nhìn chung so với mặt bằng trên thành phố thì cũng không đáng là bao, đi thuê trọ và chi tiêu ăn uống cũng chỉ dư dôi đôi ba triệu một tháng.
Thấy vợ chồng tôi giai đoạn đầu khó khăn nên bố mẹ chồng tôi gọi về sống chung với ông bà. Nhà ông bà có sẵn, chỉ còn cô em chồng mới học xong đại học và vợ chồng tôi, ông bà khuyên nếu biết đối nhân xử thế thì vợ chồng tôi cũng không lo bị thiệt thòi. Thấy ông bà tạo điều kiện nên vợ chồng tôi đồng ý dắt díu nhau về đó ở, mỗi tháng cũng phụ thêm tiền ăn uống với ông bà là 3 triệu đồng.
Sau một thời gian về ở chung với bố mẹ chồng, số tiền tiết kiệm của vợ chồng tôi cũng đủng đỉnh hơn đôi chút, ngoài ra chồng tôi cũng kiếm việc làm thêm nên thu nhập có thể gọi là dư dôi hơn ngày xưa khá nhiều. Chúng tôi dành dụm trong suốt 5 năm trời, số vốn của hai vợ chồng đã lên tới 500 triệu, lúc này đây cả hai đứa coi như đã chạm một tay vào giấc mơ mua nhà ra riêng.
(Ảnh minh họa)
Nói là làm, chồng tôi hào hứng vận động thêm các mối quan hệ thân thiết để vay mượn tiền phụ thêm mua nhà. Chúng tôi định bụng sẽ mua một căn chung cư nho nhỏ ở xa trung tâm một chút để được giá cả phải chăng, chỉ cần có chỗ chui ra chui vào là hai vợ chồng đã thấy ấm lòng lắm rồi. Sau khi chồng tôi thưa ý định với bố mẹ chồng, ông bà cũng hào hứng góp vào cho hai vợ chồng thêm 200 triệu.
Vậy là từ 500 triệu tiền tích góp, 200 triệu được ông bà cho, cộng thêm khoảng 300 triệu đi vay mượn, vợ chồng tôi chỉ phải làm thủ tục vay ngân hàng thêm khoảng 300 triệu để chạm tới giấc mơ một túp lều tranh hai trái tim vàng. Tôi còn nhớ như in ngày dọn ra khỏi nhà bố mẹ chồng, dù có đôi chút lưu luyến vì nhà ông bà ở trung tâm tiện ích bốn bề, nhưng tôi vẫn thích thú hơn với cảm giác được làm chủ một căn nhà riêng của mình.
Và những ngày sau đó quả đúng là đẹp hơn một giấc mơ. Hai vợ chồng tôi đi làm về lại cùng nhau nấu nướng, cùng nhau lên kế hoạch hàng hoá và phát triển kinh doanh. Mặc dù bước đầu cũng còn thiếu thốn và chật vật lo đóng lãi hàng tháng, nhưng chưa bao giờ hai đứa ca thán một câu nào.
Ngỡ mọi chuyện sẽ tốt đẹp dần lên khi có khởi đầu là một căn nhà đứng tên hai vợ chồng, ai ngờ đâu lại có ngày chồng tôi nhận được cuộc điện thoại của bố chồng nói về việc cô em chồng ra trường cần khoảng 200 triệu để đi du học. Chồng tôi còn chưa kịp trình bày ý kiến, bố chồng tôi đã ra tối hậu thư là bán nhà gấp để thu hồi lại cho ông bà 200 triệu năm xưa đã cho vợ chồng tôi mua nhà.
(Ảnh minh họa)
Nghe chồng kể lại mà tôi choáng váng. Đời thuở nhà ai nhà thì cũng đã mua rồi, tiền cũng đã cho rồi, nay ông bà lại đòi phát muốn lấy lại luôn? Thôi thì cứ cho 200 triệu là số tiền không nhỏ, cô em chồng cũng cần để tiền để đi du học, nhưng giá như ông bà thư thư cho vợ chồng tôi nghĩ kế thì chắc có lẽ sẽ không đến nỗi bố con căng thẳng và mất hòa khí như bây giờ.
Chủ ý của bố chồng tôi vẫn là muốn vợ chồng tôi bán nhà chung cư đi để thu tiền về, một phần vợ chồng tôi trang trải nợ nần đã vay mượn, một phần trả lại bố mẹ chồng tôi, còn phần nào củ vợ chồng tôi thì vợ chồng tôi cứ giữ. Ông nói hai vợ chồng tôi không cần lo nhà cửa vội, cứ về ở với ông bà như xưa, sau này ông bà khuất núi thì cũng đến vợ chồng tôi ở chứ còn ai vào đây?
Còn chồng tôi thì nghĩ khác, anh muốn tự lập để dễ sống hơn, ít nhất sống trong căn nhà mình tự mua được cũng không phải nhìn sắc mặt ai. Đồng thời nhà chung cư một khi đã mua thì đắt còn bán lại rẻ, chắc chắn vợ chồng tôi phải chịu lỗ 100-200 triệu là ít. Tự nhiên đang yên đang lành lại chịu lỗ, anh không cam tâm lắm.
Thực ta tôi là vợ đương nhiên ủng hộ với ý kiến của chồng, nhưng phận lại làm con dâu, cũng trót nhận tiền của ông bà chẳng lẽ tôi lại theo phe chồng mà làm gia đình thêm căng thẳng? Bây giờ tôi nên thế nào cho phải đạo đây? Trong khi tôi cũng không muốn tiếp tục cảnh sống chung một nhà với bố mẹ chồng vì quả thực sống riêng vẫn thoải mái hơn rất nhiều…
Tác giả: Bôm Bốp NF
Nguồn tin: helino.ttvn.vn