Ngày người đi, một nửa hồn tôi chết lặng, tất thảy những xúc cảm đẹp đẽ, ngọt ngào khoảnh khắc trước đều vỡ vụn, nát tan. Tình yêu hay những hứa hẹn chẳng bao giờ chạy dài mãi mãi, kể như khi anh bên tôi thì thâm tâm đã bắt đầu có sự đổi khác.
Tôi vẫn thường day dứt mãi những hoài nghi, rằng tại sao chọn yêu rồi lại phản bội? Tại sao lòng người có thể nhẫn tâm giẫm nát tình cảm chân thành nơi tôi sau tất cả những gì đã có cùng nhau? Cho đến cuối cùng, khi tất cả mọi thứ nằm yên trong ngăn kéo quá khứ, tôi vẫn không có được câu trả lời để thôi đau mỗi bận nghĩ về anh. À hóa ra, đôi khi không phải tôi làm gì sai, mà điều quan trọng nhất là trong tim người ta, tôi không còn là hình bóng duy nhất nữa.
Những điều không vui xin gửi về dĩ vãng... (Ảnh minh họa: Han Photographer) |
Tôi không nhớ rõ mình đã đi qua quãng thời gian sau chia tay như thế nào. Có lẽ phần nhiều là nước mắt, là những nghẹn đắng giấu sâu vào tim để không ai thấy, và rồi ngày mai vẫn phải thức dậy, xinh đẹp và bước ra ngoài như chẳng hề có chuyện gì xảy đến.
Tôi nhận thấy sự phản bội đang dần thành hình trong chính cuộc tình dày công vun vén, cảm giác bị dồn vào vị trí buộc phải rời đi, chỉ biết lặng lẽ nói lời chia tay. Một lời nói nhẹ bẫng như cách anh xé nát lòng tin, nhưng đủ để tôi co mình sợ hãi khi đứng trước tình yêu.
Khi mọi thứ dần bình yên trở lại, tôi học được cách mạnh mẽ đi qua dông gió cuộc đời mà không có anh. Tôi buồn, ít nhất không phải sự phản bội của anh mà bởi tôi tiếc những chân tình, tiếc cho đoạn thanh xuân hết lòng vì người không xứng đáng. Đừng kể với người con gái khác, rằng tôi bi lụy, yêu anh đến nỗi chẳng muốn rời xa, anh hiểu rõ vốn dĩ làm gì có ai không sống được khi thiếu vắng ai bao giờ đâu.
Từng nghĩ sẽ hận anh đến chết, nhưng khi nhận được dòng tin “cuộc sống em ổn không?” tôi lại mỉm cười vì đã quên sạch tất cả mọi thứ về anh. Tim không còn đau, nước mắt cũng chẳng rơi trong vô thức, ký ức ngày cũ gói ghém gọn gàng đến mức trơ trọi. Đừng bao giờ cố tìm về những điều đã đánh rơi, à không, đúng hơn là vứt bỏ, vì chẳng ai đủ can đảm để đau thêm lần nữa đâu anh.
Rồi sau những bão giông ai cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình mà thôi! (Ảnh minh họa: Han Photographer) |
Đã qua hết rồi cái thời khờ dại yêu người mà không màng đến chính mình đang thương tổn. Chẳng biết giữa thành phố ồn ã này liệu có phút giây nào đó mình lướt ngang qua nhau. Và dù có gặp lại thì hãy làm ngơ như những kẻ xa lạ, rồi bước nhanh về hai phía ngược chiều. Bởi sau những đớn đau mà tôi đã chịu đựng, làm sao có thể đối mặt bình yên.
Người và tôi đều đã có những lựa chọn khác nhau, thế nên chia tay rồi làm ơn đừng quay về thương hại. Đừng vờ như quan tâm nhiều đến cuộc sống của tôi nữa, chúng ta mãi mãi tồn tại chỉ còn một cái tên, rất mờ, rất cũ, rất phai phôi.
Người yêu cũ vốn dĩ là để quên, dù có cố quay lại thì hết cục vẫn không thể thay đổi, nên tốt nhất chia xa rồi đừng liên hệ bất cứ điều gì nữa. Bi thương là một phần tất yếu của cuộc sống, y hệt hình ảnh cuối cùng tôi nhìn vào mắt người mong tìm kiếm một chút thành thật, nhưng tình yêu đã rủ mình buông xuống những tiếng khô khốc.
Những ai từng đi qua những bão giông sau ngày chia tay mới thấu hết những đớn đau in hằn, là vì chúng ta đã bỏ lại quá khứ, hay tự nhủ bản thân cố gạt đi tất cả ký ức để mạnh mẽ mà bước tiếp. Rồi ở câu chuyện về sau, nụ cười của tôi chẳng vì anh mà rạng ngời, nước mắt của tôi chẳng vì anh mà buông rơi. Mãi mãi chúng ta chỉ là người lạ từng quen...
Tác giả: Thi Thi
Nguồn tin: Báo Dân trí