Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, tuổi thơ cơ cực và thời đi học thiếu thốn. Gia đình không bình yên khi cha là người gia trưởng, đôi khi bạo hành và không chia sẻ mọi việc trong gia đình với mẹ. Tôi luôn tự nhủ sau này mình phải là người chồng, người cha tốt cho gia đình nhỏ của mình, để vợ con không phải chịu nỗi bất hạnh như tôi từng trải. Rồi tôi cũng lên Sài Gòn học như bao bạn bè cùng trang lứa, nhưng lúc này ba mẹ đã ly dị, một mình mẹ phải nuôi chúng tôi ăn học nên càng cơ cực hơn. Tôi cố gắng làm thêm, dạy thêm và tiết kiệm hết mức có thể để đỡ đần mẹ một phần. Thời sinh viên tuy khó khăn nhưng tôi cũng có mối tình sinh viên đầy lãng mạn làm phong phú thêm cuộc sống của mình. Tuy nhiên vì nhiều lý do chúng tôi không đến được với nhau. Ra trường tôi ở lại thành phố làm việc và quen biết với vợ bây giờ. Chúng tôi cưới nhau sau hai năm tìm hiểu.
Sau khi cưới, giữa năm 2015 tôi dồn tiền tích lũy sau 5 năm ra trường và vay thêm mua căn nhà khang trang rộng 130m2 tại ngoại thành, vợ tôi sau đó sinh một bé trai, ngôi nhà nhỏ thêm tiếng cười rộn rã của trẻ thơ. Nói thêm về quá trình từ khi cưới xong, mua nhà, mang thai, sinh em bé của vợ tôi. Như quan điểm của tôi từ trước sẽ mang lại hạnh phúc cho vợ con, từ khi cưới đến khi mang thai vợ tôi không phải đụng chân tay vào bất kể việc gì trong nhà, cơm nước, giặt giũ, nhà cửa… một tay tôi làm từ A đến Z, vợ chỉ có ngủ dậy, cơm nước sẵn sàng, mang đi làm, tối về cũng mọi thứ sẵn sàng chỉ việc ăn uống nghỉ ngơi. Do công việc của tôi thời gian có thể linh hoạt nên những việc đó tôi làm tốt.
Sau khi vợ sinh xong mọi việc vẫn thế, tôi luôn quan điểm đàn ông sức dài vai rộng nên làm mọi việc giúp vợ giúp con lo từ kinh tế gia đình đến việc nhỏ nhất cũng đến tay. Nay con được gần hai tuổi, thuê người trông em để hai vợ chồng đi làm, vợ tôi cũng được rảnh hơn trước vì không phải cho con bú nhiều. Tôi vẫn đi làm lo trụ cột kinh tế, sáng dậy sớm đi chợ nấu ăn cho cả nhà và để vợ có cơm mang theo đi làm (chúng tôi kỹ tính nên không thể ăn cơm ngoài) giúp cho con ăn sáng vì cháu khó ăn, trưa chạy về tắm cho con, giúp chị người làm cho con uống sữa, tối về sớm đi chợ nấu ăn tối, dọn dẹp lau nhà cửa, giặt giũ…đỡ đần mọi việc cho vợ con. Nhiều lúc vì công việc cơ quan gặp nhiều khó khăn tôi thường cáu gắt và cũng đôi lần góp ý vợ nên làm việc nhà giúp chồng vì chồng nhiều việc căng thẳng. Tuy nhiên từ khi mua nhà đến giờ vợ tôi chưa lau nổi một lần, chưa quét hết được cái nhà lần nào, chưa bao giờ dậy sớm đi chợ nấu cho chồng con ăn đến một bữa.
Gần đây nhất chúng tôi có cãi nhau về việc đó, vợ nói tôi là thằng tồi, kể công với vợ. Tôi rất giận vì với tôi những việc đó không đáng gì, tôi vẫn làm tốt, nhưng là người vợ, người mẹ trong gia đình phải biết vun vén lo toan cùng chồng chứ không phải mặc nhiên những việc đó là của người khác, mình chỉ việc đẻ con là xong, còn mọi việc từ lo kinh tế gia đình đến làm mọi việc trong nhà là của chồng. Tôi thấy chán nản vì không có người đồng hành cùng mình, mọi việc mặc định tôi phải tự lo một mình. Tôi thấy bao nhiêu hy sinh của mình cho vợ con mà không được nhìn nhận, chia sẻ.
Giờ chúng tôi cãi nhau, mỗi người một phòng, tôi đang nghĩ tới việc ly hôn hoặc ly thân vì công sức chăm lo cho gia đình mà vợ không nhìn thấy, không động viên, không chia sẻ cùng, lại cho tôi là người chồng tồi tệ khi kể công với vợ, so bì. Tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, chúng tôi không thiết tha gì mà chỉ gần như ở cùng nhà vì con. Mong các bạn độc giả cho tôi lời khuyên, phải làm sao đây?
Tác giả: Thuận
Nguồn tin: Báo VnExpress