Tôi 34 tuổi, là công chức nhà nước, còn vợ kém tôi một tuổi, làm việc trong một ngân hàng, có mức thu nhập tương đối tốt. Hai vợ chồng cưới nhau đã được 8 năm và có với nhau hai đứa con trai, đứa lớn 8 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi. Về điều kiện sống, nói chung gia đình tôi tạm ổn, có nhà cửa đoàng hoàng, theo tôi cảm nhận thì mặc dù không giàu có nhưng cũng là mơ ước của không ít người đi làm ăn xa như chúng tôi. Tôi là một người có hình thức tạm ổn, tính thẳng thắn và trung thực trong mọi vấn đề, không nề hà những việc như chăm sóc con cái, đi chợ, nấu cơm, quán xuyến mọi việc trong sinh hoạt gia đình vì giờ giấc làm việc của tôi cứ hết giờ hành chính là về. Vợ công tác trong ngành ngân hàng nên thời gian dành cho những công việc đó là rất ít. Tôi có quan niệm mình vì con cái, vì vợ mà làm hết những việc đó cũng chẳng có vấn đề gì.
Vợ tôi là một người khá ít nói, ít khi chia sẻ chuyện gì đó với chồng, theo tôi cảm nhận thì cô ấy hơi lười, nhà cửa ít khi quét dọn, lau chùi. Tôi có tham gia thì cô ấy đi thuê luôn người về dọn, mặc dù tôi biết cô ấy rất bận nhưng tôi cũng chỉ góp ý là những lúc rỗi rãi thì vợ chồng cùng nhau dọn dẹp nhà cửa để con cái chơi cho sạch sẽ. Sau mỗi lần nhắc nhở như thế là y như rằng cô ấy lại có vẻ giận tôi. Về góc độ giữ gìn mối quan hệ với nhà chồng của cô ấy, tôi không dám nói ra, vì nói ra lại là kể xấu vợ.
Cuộc sống cứ bình yên và đôi lúc vợ chồng có xích mích nhỏ như thế trôi đi thì không có gì để nói. Tuy nhiên trong một lần do không kiềm chế được bình tĩnh tôi đã xúc phạm cô ấy tương đối nặng nề, lý do cả nhà đi chơi thăm các bác bên nhà tôi nhưng mặt cô ấy lúc nào cũng lầm lỳ không nói không rằng gì, trong khi đó tôi vừa lái xe mấy trăm cây số mệt mỏi, căng thẳng, nên đã không giữ được bình tĩnh. Sau buổi đi chơi đó về, cô ấy cứ đòi ly hôn, cho rằng tôi đã xúc phạm cô ấy và gia đình cô ấy nặng nề nên không thể tha thứ được. Cô ấy còn bảo trong những năm sống chung, tôi đã xúc phạm cô ấy nhiều nhưng đến giờ này thì không thể chịu được nữa.
Tôi biết mình xúc phạm vợ như thế là sai, vì thế đã nói chuyện với cô ấy, nghiêm túc nhận lỗi và xin lỗi đàng hoàng. Tôi hứa sẽ thực sự thay đổi bản thân để sau này không để cô ấy phải chịu như thế nữa, riêng tôi đã nói được là làm được. Tuy nhiên cô ấy vẫn không chấp nhận, trong khoảng 5 tháng nay cô ấy đã đòi ly hôn mấy lần, mặc dù tôi đã làm hết mọi cách từ gọi điện cho bố mẹ, anh chị vợ để tác động khuyên giải, phân tích. Tôi cũng nói chuyện thẳng thắn, phân tích mọi thứ và còn xin cô ấy để cho con được có đầy đủ bố mẹ, thế mà vợ vẫn không thay đổi, cô ấy đang chuẩn bị xin chuyển công tác về xuôi. Nếu chuyển về xuôi công tác thì tôi xác định vợ chồng sẽ không bao giờ hàn gắn được nữa.
Tôi đang hoang mang, bối rối, làm hết cách để níu kéo mà vẫn không có kết quả, tâm trạng tôi bây giờ thực sự chán nản, chẳng muốn làm việc gì nữa. Bao nhiêu năm qua tôi đã tạo điều kiện hết mức cho vợ được toàn tâm toàn ý với công việc, hết lòng chăm sóc gia đình, con cái mà cuối cùng cô ấy bảo ly hôn là quyết định được ngay. Tôi viết tâm sự của mình lên đây rất mong được mọi người chia sẻ và cho lời khuyên, thực sự tôi rất sợ mất gia đình. Tôi nghĩ nếu có ly hôn tôi sẽ để cho cô ấy nuôi cả hai đứa vì hàng ngày hai anh em chơi với nhau tình cảm như thế, xa nhau thì lớn lên anh em sẽ không có tình cảm gì. Nhưng quan trọng nhất đối với tôi lúc này là làm sao giữ được gia đình.