Vợ chồng tôi vốn là công chức nhà nước. Mức lương dù không quá nhiều nhưng cả hai người đều chăm chỉ làm thêm ngoài giờ nên cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Thậm chí, nhờ khéo léo chi tiêu, vợ tôi còn để dành được một khoản để dùng cho những việc đột xuất như ma chay, cưới hỏi.
Thỉnh thoảng, tôi lại thấy vợ tỉ tê là mẹ đẻ cô ấy có việc này việc nọ nên vay một khoản. Cũng không quá nhiều, mỗi lần chỉ 1 đến 2 triệu nên tôi bảo vợ tùy quyết định. Tôi cũng không quan tâm quá nhiều, cũng chẳng muốn hỏi vợ bao giờ mẹ trả vì sợ cô ấy nghĩ tôi ki bo, kẹt xỉ với nhà vợ.
Thế nhưng cuộc đời chẳng ai biết được chữ ngờ. Đợt này vợ tôi bị viêm dạ dày cấp, phải vào viện cấp cứu. Bác sĩ giữ lại để theo dõi. Mấy hôm sau, con trai tôi đi lớp trời lạnh lại bị viêm phổi, cũng phải vào viện nằm.
Tôi vay tiền của anh chị lúc nào? Ai chứng kiến mà giờ đòi tôi? |
Tôi và bà nội tất tả mỗi người lo cho một người. Sáng tôi mua vội cho vợ bát cháo, chờ vợ ăn xong cho vợ uống thuốc rồi lại lao sang chỗ con nhìn nó một lúc rồi giao cho bà nội, phóng vội lên cơ quan. Trưa tôi lại tất tả về mua đồ ăn cho vợ rồi lại vòng vào thăm con.
Bao nhiêu tiền bạc trong nhà đợt này con đau vợ ốm tôi phải bỏ ra chi tiêu hết. Kỳ lương của hai vợ chồng tháng này chưa dùng được vào việc gì đã hết. Khoản tiền vợ tôi tiết kiệm được cũng đem ra dùng luôn cho việc chi tiêu hàng ngày và trả viện phí.
Trưa nay mang cơm vào cho vợ, thấy tôi ngồi mà cứ thở dài, cô ấy hỏi chuyện. Tôi cũng không muốn giấu vợ chuyện nhà đang cạn tiền. Vợ tôi nghĩ ngợi một hồi rồi bảo: “Hay là… anh sang hỏi bà ngoại nhé. Mấy đợt bà vay tiền vợ chồng mình giờ cũng được tầm 30 triệu rồi. Tuần trước em thấy bà mới khoe là lấy tiền hụi. Anh sang nhắc khéo để bà trả tiền”.
Tôi cũng khá phân vân có nên nghe lời vợ không. Nhưng trước giờ vợ chồng tôi cũng rất rõ ràng chuyện tiền nong với cả gia đình hai bên, vay là vay, mà biếu là biếu. Thế nên chiều đi làm về, tôi tranh thủ ghé qua nhà bố mẹ vợ.
Kể qua tình hình vợ tôi nằm viện, tôi kết thúc bằng việc hỏi bà chuyện xin lại khoản tiền bà đã vay vợ chồng tôi trước đó. Chẳng ngờ, bà sưng mặt lên bảo tôi: “Tiền nào? Tôi vay của anh chị lúc nào? Ai chứng kiến mà giờ đòi tôi? Sao vợ anh lại có thể nói tôi vay đến 30 triệu cơ chứ”.
|
Tôi ú ớ nhắc lại việc vợ kể mấy lần bà có việc nên vợ tôi có cho bà vay vài khoản, cộng lại giờ cũng được khoảng chục triệu. Bà lại gạt phăng đi: “Tôi chẳng vay gì của anh chị cả. Ai làm chứng là tôi đã vay? Anh không về mà chăm vợ con đi đừng có ngồi đây mà nói chuyện tào lao nữa”. Nói rồi bà đi thẳng vào bếp, bỏ lại tôi ngồi vừa buồn vừa bực ở phòng khách.
Về kể câu chuyện với vợ mà thấy cô ấy mím chặt môi cố nén tiếng khóc. Tôi biết là chính cô ấy cũng không thể ngờ được mẹ đẻ của mình lại có thể thốt ra những lời như thế. Nếu vợ con tôi không phải nằm viện, tiền trong nhà không tiêu cạn chắc vợ chồng tôi cũng chưa nhắc mẹ vợ tôi khoản này. Đằng này biết gia đình con gái đang khó khăn, bà lại còn “trở mặt” như trở bàn tay như thế. Thật sự tôi cũng không thể hiểu nổi. Có phải mẹ vợ tôi đã quên hay là bà cố tình trây ì?
Tác giả: Diệp An
Nguồn tin: emdep.vn