Tôi là con dâu cả nhưng không phải sống chung với bố mẹ chồng. Thật ra, chúng tôi mời bố mẹ chồng đến ở cùng ngay sau khi kết hôn. Nhà của ông bà đã cũ kĩ, điện nước lại xuống cấp nên chồng tôi không yên tâm. Tuy nhiên, bố mẹ anh nhất quyết từ chối, nói thích ở riêng cho tự do. Hơn nữa, nếp sống của người già khác lớp trẻ, khó dung hòa.
Sở dĩ chồng tôi nhiệt tình mời bố mẹ đến ở chung như vậy vì anh là con cả. Hơn nữa, cả tôi và anh đều có chức vụ cao ở công ty, lương vài chục triệu mỗi tháng. Để bố mẹ ở tại căn nhà không tiện nghi, chúng tôi đều áy náy. Nhưng mẹ chồng không đồng tình thì tôi không thể làm trái. Ai cũng khen, mẹ chồng tôi là người nhân hậu, hiểu chuyện, không ham vật chất.
Em trai anh mới lập gia đình, việc làm còn chưa ổn định. Vợ chồng chú ấy ở riêng tại phòng trọ chật hẹp, nóng bức. Em dâu mới có thai hai tháng, sức khỏe yếu nên ốm liên tục. Mẹ chồng tôi lấy khoản tiền riêng của mình để thuê căn nhà rộng rãi hơn cho vợ chồng chú ấy. Bà còn chuyển đến ở cùng nhà em chồng tôi để tiện chăm sóc con dâu ốm yếu, giúp đỡ việc nhà.
Tôi thấy vậy không tránh khỏi có lúc chạnh lòng. (Ảnh minh họa)
Tôi thấy vậy không tránh khỏi có lúc chạnh lòng. Chồng tôi lại động viên, mẹ anh quan tâm vì vợ chồng chú ấy thiếu thốn và khó khăn hơn. Còn con trai, con dâu nào thì bà cũng thương như nhau. Tôi biết mẹ chồng tốt tính như bà thời nay hiếm có, nên không bận tâm gì nữa.
Nhờ sự chăm sóc của mẹ chồng, em dâu tôi đã khỏe lên nhiều. Cô ấy không có bằng cấp, xin tạm vào một xí nghiệp nhỏ để làm việc nhẹ, kiếm thêm ít tiền. Hôm đó, mẹ chồng tôi ốm nặng. Bà gọi điện cho tôi, nói giọng thều thào, yếu ớt. Tôi lo lắng, hủy cả chuyến du lịch cùng cơ quan rồi vội đến nhà em chồng. Mẹ chồng nằm co ro trên giường, mồ hôi toát, sắc mặt nhợt nhạt.
Tôi nấu cháo thịt, vắt nước cam, rồi cho bà ấy uống thuốc. Lúc sau, mẹ chồng tôi có vẻ hồi sức lại, sắc mặt đỡ hơn. Tôi gọi cho chồng đến để đưa mẹ anh vào viện, kiểm tra cho chắc chắn. Nhưng mẹ chồng nói không cần thiết, còn thở dài: "Nếu nhà thằng T (em chồng tôi) cũng có công việc, thu nhập ổn như vợ chồng con thì mẹ đỡ lo. Đấy, nhìn vợ nó bụng mang dạ chửa, ốm yếu mà vẫn phải cố đi làm, mẹ xót lắm!".
Tôi bỗng buồn, thấy những hành động tận tâm của mình dường như vô nghĩa. (Ảnh minh họa)
Tôi bỗng buồn, thấy những hành động tận tâm của mình dường như vô nghĩa. Mẹ chồng tôi thương con nghèo khó là điều dễ hiểu. Thế nhưng, bà ấy có nhất thiết phải luôn nghĩ cho gia đình em chồng, như thể phủ nhận toàn bộ sự hiếu thảo, cố gắng của vợ chồng tôi thế không?
Chồng tôi đợi mẹ anh nghỉ ngơi, rồi gọi cho em trai mình về. Chắc anh hiểu tôi đang ấm ức trong lòng mà không dám nói ra. Tôi cảm thấy mẹ anh đang thiên vị con dâu út vô cùng. Tôi cũng là con dâu hiếu thảo, có tâm. Chẳng lẽ việc tôi có tiền, nhà cửa đàng hoàng là không đáng được yêu thương hay sao?
Mẹ anh không hiểu cảm nhận của tôi, hay hiểu mà vẫn cố tình làm vậy? Nhìn mẹ chồng đang ốm yếu, tôi không nỡ bực tức với bà. Hơn nữa, tôi không muốn mọi người nghĩ mình nhỏ nhen, ích kỷ. Vậy thì phải làm sao để chấm dứt nỗi bực dọc trong lòng tôi đây?
Tác giả: Minh Ngọc
Nguồn tin: helino.ttvn.vn