Tôi lấy chồng năm 19 tuổi. Giờ ngẫm lại chính tôi cũng không hiểu sao mình lại dại dột như thế. Vừa tốt nghiệp cấp 3, tôi đã yêu anh. Tôi yêu anh say đắm đến mức nghe lời anh nghỉ học cao đẳng đi làm kiếm tiền. Bố mẹ tôi sốc lên sốc xuống nhưng tôi vẫn bất chấp tất cả. Ngày cưới, mẹ tôi cứ như người mất hồn. Bố tôi chẳng nở được nụ cười. Chỉ có tôi là hạnh phúc.
Nhưng ngay sau đó, tôi bắt đầu vỡ mộng. Chồng tôi nhậu nhẹt đã đành, anh còn gái gú. Làm công nhân xây dựng, lương tháng bấp bênh, anh còn bao gái bên ngoài. Lần đầu biết tin chồng cặp bồ là khi tôi đang mang thai 5 tháng. Vì sốc nên tôi suýt không thể giữ được con. Thời gian đó, tôi chỉ ước gì mình chết đi để không phải đau khổ nữa. Cũng có lần tôi nộp đơn ly hôn nhưng rồi lại không đủ can đảm để con gái vắng cha.
Tôi từng muốn mình chết đi để khỏi phải đau đớn thế này. (Ảnh minh họa) |
Lần thứ 3 là khi con tôi hơn 1 tuổi. Anh ta dẫn gái về nhà và cô ta vứt lại cái quần lót đỏ để chọc tức tôi. Nhìn cái quần lót treo lủng lẳng ngang nhiên trong phòng tắm, tôi lặng người đi. Tôi đã tha thứ để rồi bị chồng và bồ dắt mũi ngu ngốc thế đấy.
Sau đó, tôi chán nản và quyết tâm sống cho chính mình. Tôi tìm việc làm ổn định. Tôi tự thay đổi. Thay vì khóc lóc sưng mắt khi phát hiện chồng lăng nhăng, tôi lại bình thản.
Mỗi khi yếu lòng, tôi lại lấy cái quần lót ấy ra treo lên chỗ dễ nhìn thấy nhất. Tôi không cho phép mình đau khổ vì một kẻ không đáng nữa. Chồng tôi ban đầu thấy tôi thờ ơ thì làm tới. Anh ngang nhiên cặp bồ, đưa bồ đi chơi ở những nơi đông người như thách thức.
Nhưng tôi vẫn chẳng thèm quan tâm. Tôi tự đưa con đi chơi. Tôi đi làm đẹp, cà phê cùng bạn bè. Một lần hiếm hoi chồng tôi đưa mẹ con tôi đi siêu thị. Trong lúc đứng chọn hàng, có một anh chàng tới hỏi số điện thoại và khen tôi xinh đẹp. Tôi cũng chẳng ngại lả lơi trước mặt chồng để anh hiểu được đã từng đối xử với tôi tàn nhẫn thế nào. Chồng tôi ghen lồng lộn lên.
Tôi chẳng ngại lả lơi trước mặt chồng để trả thù anh. (Ảnh minh họa) |
Anh bắt đầu dành thời gian ở nhà nhiều hơn. Tôi vẫn lạnh nhạt. Anh ra sức lấy lòng và chiều chuộng. Tôi vẫn lạnh nhạt. Tôi muốn để anh biết tôi chẳng cần anh vẫn có thể sống tốt.
Hiện giờ, chồng tôi chẳng còn gái gú nữa mà đã yêu tôi điên cuồng. Tôi không còn tất bật và cũng chẳng dành hết tâm sức cho gia đình nữa. Thế mà cuộc sống của tôi lại hạnh phúc hơn. Thế mới nói, tôi đã quá dại khi sống lệ thuộc vào chồng mình.
Chỉ có điều hình như tôi cũng không còn yêu chồng nữa. Giờ tôi đang băn khoăn tôi có nên dứt khỏi anh để tìm hạnh phúc mới? Hay tôi nên tha thứ cho chính kẻ làm mình đau khổ nhất để giữ trọn vẹn gia đình?
Tác giả: Hạnh Bùi
Nguồn tin: thoidai.com.vn