Khi người ta yêu nhau nhiều thì nỗi nhớ giống như một bản năng mãnh liệt. Chỉ một sự xao động nhỏ trong cuộc đời cũng khiến ta nhớ đối phương rất nhiều.
Anh không thể ngăn những nhịp đập thổn thức khi một ngày nào đó bỗng nhiên những kí ức trở về giữa lúc mình cảm thấy cô đơn. Anh có an ủi bản thân cách nào thì những chuyện đã qua cũng đã xảy ra và in dấu trong cuộc đời và không dễ gì xóa bỏ. Tựa như một thói quen đã rèn giũa qua nhiều năm tháng. Ai đó đã nói rằng: “Đừng dại dột để đối phương biết mình thương họ quá nhiều. Họ sẽ vì thế mà làm mình tổn thương”. Nhưng chẳng ai dạy anh cách yêu một người, cách giữ họ trong tầm tay mình.
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh |
Nỗi nhớ của em là một thứ khát khao dài đằng đẵng cùng sự tiếp nối của thời gian. Còn nỗi nhớ của anh, nơi ấy có điều gì?
Em có còn thuộc về nỗi nhớ của anh?
Để mỗi đêm dài khi con tim em nhói đau rưng rức, anh cũng thấy tim mình có chút lạnh giá, đơn côi…
Đôi lúc, anh vẫn tự hỏi, đó là chấp niệm hay chỉ đơn thuần là vương vấn? Sau này, ngay cả khi bản thân anh đã từng quen và thương thêm người khác, vị trí của em trong trái tim vẫn chưa bao giờ được lấp đầy. Khoảng trống ấy từ lâu đã trở thành một phần cố hữu trong thân thể.
Đôi lúc, anh ngắm lại một tấm hình chụp chung hay vài kỉ vật lại nhớ những ngày còn hò hẹn. Nhớ nụ cười em trao anh trong những lần cùng rong ruổi khắp phố phường. Nhớ cái ôm của em khi chạy xe qua một con phố huyên náo giữa lúc mùa đông. Nhớ mái tóc em tung bay trong gió, phả ra thứ mùi thơm dịu nhẹ mà ngọt ngào ngây ngất. Nhớ cách em nắm cổ tay anh, bung xòe năm ngón tay chai sần rồi dùng ngón tay bé nhỏ của mình viết viết những dòng chữ nào đó. Nhớ rất nhiều…
Em biết đấy, khoảng cách giữa hai trái tim, đôi khi chỉ một cái siết tay sẽ tan biến, nhưng đôi khi là một vòng trái đất mênh mông. Chỉ là vì chúng ta nuối tiếc cho những điều đã đánh mất mà cố chấp giữ lại những thứ đã không còn thuộc về mình nữa. Giống như ta cố chấp giữ lại một tấm áo cũ gắn bó nhiều kỉ niệm nhưng chẳng có cách nào mặc lại vì đã bạc sờn và quá chật. Nên, thật vô nghĩa nếu mình vẫn vì một hồi ức, cứ cố chấp níu tay những ngày cũ qua rồi.
Đi qua tình yêu, thứ còn lại trong kí ức của chúng ta đôi khi là vết xước. Có đôi lần, những vết xước ấy khiến ta thấy đau, thấy ngột ngạt và tủi buồn. Nhưng rồi, thời gian, sự trưởng thành và kinh nghiệm từ chính những kí ức ấy sẽ dạy chúng ta cách buông bỏ những phút buồn lòng.
Mãi mãi, anh sẽ chỉ nhớ về nó như những dấu mốc về một thời thanh xuân đã dành rất nhiều mong đợi cho một mối tình. Rồi, như một cơn mưa sẽ tan trên bầu trời, anh sẽ chẳng thể níu lại mà đành lòng đợi chờ một cơn mưa khác. Ngăn cuối trái tim, những tháng ngày chúng mình bên nhau sẽ xếp chung vào chiếc hòm kỉ niệm để một ngày nào đó vô tình gặp lại ngắm nghía và mỉm cười thật khẽ.
Có thể, chúng ta sẽ vượt qua tất cả những vết đen mà một tình yêu cũ kĩ còn để lại, tiếp tục là những người bạn trên chặng đường đời mới mà không hề phiền muộn.
Tác giả: P.T
Nguồn tin: Báo Lao động thủ đô