Về làm dâu hai năm nhưng chị chưa từng bỏ tiền mua thức ăn một bữa nào. Ngày chủ nhật anh chị tôi tập trung về ăn chơi, chị dâu cũng đưa ra luật lệ: "Mọi người về ăn, bày bừa khắp nơi rồi lại bỏ về nhà mình mất. Chỉ có em là dọn dẹp tới khuya thôi. Vậy nên mấy anh chị chịu tiền thức ăn, em có công dọn là vừa ý nhau cả".
Anh chị tôi dù không ưa lắm cái kiểu lý luận đó nhưng vì không muốn mất lòng nên đồng ý. Từ đó đến giờ, ăn uống sang trọng gì, thậm chí đi ăn cả nhà hàng nhưng chị dâu tôi vẫn không chi tiền ra. Anh tôi khó chịu, tự bỏ tiền túi ra trả còn bị chị đay nghiến cả tuần sau.
Về khoản quần áo, chị dâu tôi toàn xin quần áo cũ của tôi mặc lại. Vì chưa chồng, lương lại cao nên tôi có nhiều quần áo đủ kiểu, thế là chị dâu được hưởng theo. Đi dự tiệc, chị lại mượn túi xách, giày, váy áo đủ bộ. Tôi chưa từng thấy chị bỏ tiền ra mua một bộ quần áo nào cho mình và chồng. Thương anh trai ăn mặc tồi tàn, tôi đều phải mua cho.
Tôi chưa từng thấy chị bỏ tiền ra mua một bộ quần áo nào cho mình và chồng. (Ảnh minh họa) |
Cưới nhau 2 năm rồi nhưng chị dâu tôi chậm con. Mãi hai tháng trước, chị mới thông báo tin vui. Nghe tin, bố mẹ, anh chị tôi mừng lắm. Mọi người đều hy vọng chị sẽ sinh được một đứa trẻ bụ bẫm, đáng yêu và hơn hết, sinh con rồi, hy vọng chị cũng thay đổi tính tình.
Không ngờ, chị vẫn keo kiệt như trước. Tôi bảo chị đi siêu âm đi cho chắc chắn. Anh tôi cũng nói sẽ nghỉ làm đưa chị đi. Thế mà chị một hai không chịu. Chị nói thử que đã chắc chắn rồi, giờ cứ đợi thêm hai tuần nữa rồi đi siêu âm cho chắc luôn. Nói không được, tôi mặc kệ.
Khi thai được hơn 2 tháng thì bị động thai, chị ra ít máu tươi. Nghe chị nói, nhà tôi ai cũng hoảng sợ. Anh tôi đứng ngồi không yên nên xin nghỉ làm chạy về đưa chị đi khám. Kết quả là ở dưới bệnh viện, anh chị đã cãi nhau to.
Nguyên nhân là bác sĩ bảo thai nhi bị bóc tách, phải nhập viện điều trị, tĩnh dưỡng. Anh tôi đồng ý, còn định gọi về báo cho bố mẹ. Nhưng chị dâu tôi lại không chịu. Chị nói chị phải đi làm kiếm tiền, nghỉ làm rồi tiền đâu mà lo ăn uống. Chị còn cả gan tự viết giấy cam đoan với bệnh viện. Anh tôi giận quá, mắng chị một trận.
Tôi nói chị cứ đi, hàng tháng tôi cho tiền, sinh con mọi người cũng sẽ phụ giúp. (Ảnh minh họa) |
Về nhà, tôi hỏi han đồng nghiệp mấy bác sĩ sản khoa giỏi và bảo chị nếu không nhập viện thì đi khám tư, theo hẳn một bác sĩ nào đó. Để bác sĩ đó theo dõi, chăm sóc thai nhi cho tốt. Nhưng chị dâu tôi lại tiếp tục giãy nãy không chịu. "Đi theo bác sĩ tư tiền nhiều lắm, tiền đâu mà lo cho nó khi sinh ra".
Tôi nói chị cứ đi, hàng tháng tôi cho tiền khám thai, sinh con mọi người cũng sẽ phụ giúp. Chị lại nói tôi ỷ tiền, chị không thích đi theo ai cả, bị gò bó, khó chịu lắm. Bực quá, tôi hỏi thẳng: "Vậy với chị, tiền và con, cái gì quan trọng hơn?".
Chị thản nhiên nói: "Con cái trời cho, còn tùy nó có duyên với mình hay không nữa? Đâu phải cứ bỏ tiền ra nhiều là giữ được? Chưa kể nếu nó đã èo uột từ đầu, sinh ra lại èo uột như thế thì khổ cả nó cả mình".
Nghe chị nói, anh tôi tức quá giơ tay đòi tát chị. Tôi cũng tức run người. Chị dâu tôi không những keo kiệt mà còn ác độc nữa. Mấy hôm nay, tôi không muốn nói chuyện, cũng không muốn hỏi han gì chị ấy nữa. Bố mẹ tôi tức đến muốn thổ huyết. Anh trai tôi vì buồn vợ mà đi sớm về khuya, không khí gia đình cũng trầm lặng hẳn. Phải làm sao để chị dâu tôi tỉnh táo mà nhận ra thứ quan trọng với cuộc đời không chỉ là tiền đây? Sống kiểu như chị ấy, chỉ sợ hai vợ chồng chị sẽ sớm tan rã thôi.
Tác giả: Trần Thị Thảo
Nguồn tin: helino.ttvn.vn