Cuộc sống

Ngày mai, người mẹ, người vợ khốn nạn tột cùng là tôi sẽ quay lại nhà trọ cũ nát để cầu xin chồng tha thứ

Tối nay, tôi nhớ con vô cùng. Lang thang ở bên ngoài mãi, tôi vô tình đi về cặn phòng cũ. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy chồng đang nhảy múa pha trò, đội tóc giả và tôi cũng nghe được tiếng cười giòn tan của con khi con gọi mẹ.

Khi nói ra những điều này, tôi chắc chắn mọi người sẽ lên án những gì mà tôi đã làm. Bản thân tôi biết mình đã quá sai lầm nên mong muốn các bạn đọc câu chuyện của tôi để rút ra bài học cho riêng mình.

Tôi và chồng có 3 năm yêu nhau trước khi kết hôn. Tôi yêu anh từ khi chúng tôi còn học đại học, anh hơn tôi 2 tuổi. Dự định của tôi và anh là chúng tôi sẽ kết hôn ngay sau khi tôi ra trường. Nhưng cuộc đời không phải điều gì cũng đoán được trước. Tôi có thai ngoài ý muốn khi đang học dở năm thứ 3 đại học.

Lúc đó tôi rất muốn bỏ đứa bé đi vì lo sợ ảnh hưởng đến tương lai của mình. Vậy là 1 mình tôi đến bệnh viện để làm thủ tục phá thai. Không hiểu sao hôm ấy chồng lại đọc được tin nhắn của tôi với bạn mà chạy đến tận bệnh viện. Nhìn thấy tôi đang chuẩn bị vào phòng khám, anh chạy đến giằng lấy tôi:

- Anh xin em, đây là con của mình. Anh sẽ có trách nhiệm với nó, em đừng bỏ con.

- Anh bỏ ra đi, em còn đi học. Em không thể lấy chồng sinh con được bây giờ.

- Anh sẽ nuôi mà. Anh sẽ nuôi cả em và con. Em nghe lời anh về nhà, chúng ta cưới nhau.

Anh khẩn khoản đến mức giàn giụa nước mắt trước mặt bao người. Những người phụ nữ ở đó cũng hết lời khuyên tôi hãy giữ lại con. Tôi nghe theo anh ra về mà không phá thai. Chúng tôi làm 1 đám cưới sơ sài vì hoàn cảnh kinh tế cả 2 gia đình đều chẳng mấy khá giả.

Sau khi kết hôn, tôi ở nhà đợi đến ngày sinh còn chồng ra ngoài kiếm tiền lo cho cả gia đình. Khoảng thời gian ấy, tôi bị ám ảnh vì cả ngày chỉ quanh quẩn căn phòng trọ tồi tàn, chật hẹp. Tôi thường xuyên cáu gắt chồng vì nghĩ anh là nguyên nhân khiến cuộc đời của tôi trở nên đen tối.

Khoảng thời gian ấy, tôi bị ám ảnh vì cả ngày chỉ quanh quẩn căn phòng trọ tồi tàn, chật hẹp. Ảnh minh họa

Chồng tôi không nề hà bất cứ việc gì. Anh làm quần quật ngày đêm, kể cả những công việc nguy hiểm như xây cầu hay phụ bốc vác cho những tòa nhà cao tầng. Vậy mà tôi vẫn vô tâm đến mức ghét bỏ và luôn hằn học với anh.

Sinh con xong, tôi bỏ bê con và lo đi kiếm việc. Thứ duy nhất mà tôi muốn đó là thoát khỏi phòng trọ ọp ẹp đó. Nhờ vào nhan sắc ưa nhìn, tôi được vào làm việc hành chính cho 1 công ty vừa mà không cần bằng cấp. Ở đây, tôi gặp được gã trưởng phòng sở khanh - người khiến cuộc sống gia đình tôi tan vỡ.

Ở chỗ làm, anh ta luôn tỏ ra thân mật và tạo điều kiện hết sức cho tôi. Bản thân tôi không va vấp nhiều nên nghĩ anh ta thật lòng với mình. Khi nghe những lời hứa hẹn của anh ta, tôi bỏ chồng con đến nơi khác để làm bồ nhí người khác. Tôi được mặc đẹp, ở nhà cao rộng và quên đi đứa con thơ với người chồng vẫn lam lũ vì tôi và đứa con ấy.

Ngày tôi bỏ nhà đi, chồng quỳ xuống cầu xin tôi ở lại vì con của chúng tôi còn quá nhỏ. Không hiểu sao khi đó tôi có thể nói những câu cay nghiệt như vậy:

- Anh không thể mang lại vật chất, tiền bạc cho tôi thì hãy biến khỏi cuộc đời tôi. Xem như tôi tặng anh đứa con.

- Con dứt ruột đẻ ra tại sao em có thể nói những lời đó ? Chỉ vì vinh hoa tiền bạc mà em bỏ con khi nó còn quá nhỏ thế này. Sau này nếu em sa cơ, đừng bao giờ quay lại tìm bố con tôi.

Tôi cười khẩy bước lên chiếc xe hơi đợi sẵn và không quên ném lại 2 triệu tiền bỉm sữa cho con. Tôi đã là 1 người mẹ, 1 người vợ khốn nạn đến tột cùng như thế.

Tôi ung dung chuyển đến chung cư đã được thuê sẵn và nghĩ rằng đời mình sẽ được sống trong nhung lụa. Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày chồi ra, sống được 1 thời gian với nhau, chúng tôi bị phát hiện dan díu. Người tình của tôi khi biết chuyện liền chạy đi nước ngoài để tránh liên lụy. Còn vợ của gã đến tận công ty dằn mặt tôi. Chị ta còn dán ảnh thân mật của chúng tôi khắp công ty khiến tôi bẽ bàng không dám tiếp tục làm việc.

Chị ta còn dán ảnh thân mật của chúng tôi khắp công ty khiến tôi bẽ bàng không dám tiếp tục làm việc. Ảnh minh họa

Khi quay về căn nhà chung cư gã trưởng phòng thuê cho mình, tôi chỉ nhìn thấy đồ đạc và quần áo vứt tứ tung. Bảo vệ cũng nói từ hôm đó, tôi không được ở lại căn nhà ấy nữa.

Tôi lang thang khắp nơi và tìm 1 căn phòng nhỏ để sống tạm. Ngày hôm sau, tôi đi tìm việc và rửa bát cho quán ăn gần nơi trọ. Những ngày làm việc vất vả tôi mới thấy thương chồng. Đêm đến cô quạnh trong căn phòng nhỏ, tôi lại ước gì được sống trong tiếng cười của con và sự che chở của chồng.

Tối nay, tôi nhớ con vô cùng. Lang thang ở bên ngoài mãi, tôi vô tình đi về căn phòng cũ. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy chồng mình đang nhảy múa pha trò, đội tóc giả và tôi cũng nghe được tiếng cười giòn tan của con khi con gọi mẹ.

Tôi trực trào nước mắt khi thấy chồng đóng giả mình để con không thiếu thốn tình cảm. Tôi đã làm điều gì thế này? Đáng lẽ ra tôi đã được hưởng 1 cuộc sống hạnh phúc như thế, tại sao tôi lại tự đưa mình vào ngõ cụt? Tôi biết bây giờ tất cả đều đã muộn, nhưng ngày mai tôi sẽ quay trở về căn nhà ấy và cầu xin chồng tha thứ dù có như thế nào đi nữa.

Tác giả: loan1989***@gmail.com

Nguồn tin: emdep.vn

  Từ khóa: câu chuyện , tương lai , yêu nhau

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok