Ảnh minh họa |
Tôi đã ngoài 30 tuổi, có chồng và hai con, một trai một gái. Từ nhỏ, tôi đã cảm nhận gì đó về thân phận của mình, bởi không giống như anh trai và em gái của tôi, cả hai đều có những nét giống cả bố và mẹ. Chỉ riêng có tôi, không có một nét nào của bố, từ mái tóc, làn da, dáng dấp và tính cách.
Trong khi bố mẹ tôi đều có làn da trắng sáng thì da tôi lại ngăm đen, anh trai và em gái tôi đều thấp thì tôi lại cao ngỏng cao ngòng. Nhiều người đùa rằng, tôi là con nuôi, hoặc con riêng của mẹ tôi.
Nhiều lần, tôi đã thắc mắc điều này với bố mẹ, nhưng họ đều nói có thể tôi giống cụ nội, da đen và cao. Tôi cũng tự an ủi mình rằng, tôi giống cụ nội, chứ không phải con nuôi. Nhưng rồi, những thắc mắc vẫn chưa bao giờ hết trong suy nghĩ của tôi.
Cho đến một ngày, tôi có được câu trả lời khi cầm kết quả khám sức khỏe của bố mẹ trên tay. Tôi thấy nhóm máu của tôi khác của bố và mẹ. Tôi tìm hiểu trên mạng, rồi xin tư vấn của bác sĩ, họ nói không có chuyện bố mẹ nhóm máu đó là tôi lại không giống họ. Họ nói tôi nên đi xét nghiệm lại, và tôi đã xét nghiệm thêm hai lần, nhưng kết quả không có gì thay đổi.
Một cảm giác buồn bã và đau đớn bao quanh lấy suy nghĩ của tôi. Tôi quyết định hỏi mẹ để tìm hiểu sự thật về xuất thân của mình, rồi mẹ thừa nhận, tôi không phải con của bố. Tôi là con của mối tình đầu của mẹ.
Họ chia tay trước khi mẹ đến với bố tôi, nhưng nỗi nhớ vẫn khôn nguôi, và mẹ đã không giữ được mình trong một lần gặp lại và sinh ra tôi. Mẹ giấu cả gia đình, không ai biết chuyện này, kể cả bố tôi. Mẹ muốn tôi im lặng, thương mẹ, đừng bới mọi chuyện ra làm ảnh hưởng đến nhiều người. Trong đó, người đau khổ nhất sẽ là bố tôi và mẹ.
Tôi hứa với mẹ rằng sẽ im lặng, nhưng không phải vì bà mà vì thương người đàn ông bao nhiêu năm vẫn nghĩ tôi là con mình, vẫn dành mọi tình yêu thương cho tôi, che chở cho tôi khỏi những nỗi buồn, thất bại trong cuộc sống. Tôi thấy mình có lỗi với ông rất nhiều.
Cũng kể từ hôm biết chuyện, tôi cảm thấy không còn yêu thương, tôn trọng mẹ như trước. Nhiều khi, bà ốm, tôi không muốn về thăm bà, cũng không muốn chăm sóc bà. Biết mình không phải, nhưng tôi không thể tha thứ cho những gì mẹ đã làm cho tôi và bố trong suốt những năm tháng qua.
Tác giả: Đào
Nguồn tin: Báo Đất việt