Con bé lại rất thích ăn nhãn, nên tôi tạt vào vệ đường, mua cân nhãn của chị bán hàng rong. Đang đứng cân kèo mặc cả, thì đuổi chợ. Chị bán hàng thu vội túi nhãn còn cân dở, lôi cái xe đạp chạy một mạch vào trong khu chung cư bên cạnh. Dáng điệu hớt hải, phản ứng nhanh như chớp của chị ấy khiến tôi phì cười.
Tôi chạy xe máy về nhà, cân nhãn cho con chưa mua được mà lòng dấy lên niềm thương cảm chị bán hàng. Rồi thương bản thân tôi, thương mẹ tôi - đàn bà cả đời long đong lận đận.
Đã bao nhiêu năm nay tôi sống chật vật, chồng không công ăn việc làm ổn định, lương ba cọc ba đồng. Tôi lỡ có chửa trước khi ra trường, cố nhịn nhục cúi mặt trước bàn dân thiên hạ làm đám cưới với anh chồng còn đang đi học. Lấy nhau về, sinh con ra hai vợ chồng chật vật cố bám trụ ở đất Hà Nội này, nuôi thân, nuôi con mà tháng nào cũng túng thiếu.
Lắm lúc tôi chỉ muốn gào lên, tuổi thơ đã khốn khổ lắm rồi, lấy chồng còn trăm bề khổ. Những năm tháng tuổi thơ khốn khó lại hiện về. Cả nhà ăn sáng có một quả trứng dầm bát nước mắm rưới cơm. Bữa cơm nào mẹ tôi cũng chỉ gắp rau hoặc chan chút nước canh với chút thức ăn vụn vặt thừa lại, phần ngon nhường hết cho chồng cho con.
Bố tôi trăm lần bảy lượt dối trá. Hết xin tiền mẹ đi mua thuốc, xin tiền đi gặp ông bạn lâu ngày, xin tiền gửi lên Hà Nội cho con gái đi học, nhưng nào có phải. Đến gần đây mới vỡ lẽ, làm được đồng nào ông ném vào lô đề hết. Đùng một cái, lần lượt tốp người này đến tốp người khác đến nhà đòi nợ. Bấy lâu nợ nần ông lấp liếm mẹ con tôi cho qua chuyện, giờ không trụ được nữa mới bung bét hết ra. Mẹ vẫn giấu không cho tôi biết. Mỗi lần tôi gọi về đều bảo bố mẹ vẫn khỏe, làm ăn bình thường.
Tôi muốn oán trách bản thân mình thật nhiều bởi trước nay quá vô tâm với mẹ. Nhìn lại những năm tháng qua chưa một lần mẹ được ăn ngon, chưa một lần được mặc đẹp. Tôi càng muốn oán trách bố thật nhiều. Người cha đã luôn bên tôi mỗi lúc khó khăn. Người cha đã luôn dạy tôi về lẽ sống, về những giá trị con người. Vậy mà ông đâm đầu vào say mê lô đề cờ bạc. Đã ngấm vào máu thịt rồi, mẹ tôi chẳng thể làm gì được.
|
Đàn bà, cứ vì câu "hơn nhau bởi tấm chồng" mà có khi cả đời chịu khổ. Lựa theo một người đàn ông bên cạnh tên "chồng" mà chấp nhận "số phận" bất chấp dòng đời có xô đẩy ra sao. Phụ nữ rất mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ mà chỉ dùng vào chỗ cắn răng chịu khổ, thì còn khổ đến bao giờ.
Tác giả: Diệu Huyền
Nguồn tin: Báo Dân trí