Em từng là một giáo viên dạy ở thành phố với mức lương 7 triệu, không nhiều nhưng cũng đủ sống. Sau khi lấy chồng, em không chuyển công tác được, nhà chồng lại liên tục mượn cớ "thuyền theo lái, gái theo chồng" để ép em phải nghỉ việc và chuyển về quê chồng sống. Thương chồng nên em nhắm mắt đồng ý chứ thực lòng không muốn một chút nào.
Sinh ra và lớn lên ở thành phố, em là con gái út, lại được bố mẹ khá cưng chiều nên nói thật em không rành chuyện bếp núc. Trong khi đó nhà chồng em thì luôn cho rằng phụ nữ không biết nấu nướng là không biết bất cứ chuyện gì nữa. Thành ra em gần như không có tiếng nói trong gia đình.
Chưa nói gì to tát trong nhà mà chỉ riêng việc uống thuốc của mẹ chồng em, bà cũng đem việc em không biết nấu ăn để nói. Chuyện là mẹ chồng em thường uống canxi vào buổi tối, em góp ý canxi thì nên uống ban ngày thì bà bảo: "Nấu ăn cũng không biết thì biết cái gì mà nói? Tao uống bao lâu nay có làm sao đâu."
(Ảnh minh họa) |
Mẹ chồng em còn được bác sĩ dặn uống mấy loại thuốc khác trước khi ăn. Kết quả là 6h sáng bà đã uống dù không ăn sáng và để đến 10h mới ăn cơm trưa. Thực ra thời gian đầu em có đi chợ mua đồ ăn sáng cho cả nhưng không ai có thói quen ăn sáng nên em bị mắng không thương tiếc. Sợ bà đau dạ dày nên em bảo bà chỉ cần uống trước khi ăn 30 phút là được rồi thì bà lại nói em y hệt như phía trên.
Nhà chồng em có khá đông anh em, chồng em là con út nhưng em luôn cảm thấy mẹ lại thương anh kề trên chồng hơn bởi có gì cũng lo cho gia đình anh. Có đợt bà giữ con cho vợ chồng anh từ 11h đêm đến sáng để anh chị đi làm ca đêm, được mấy hôm thì bà đổ bệnh. Nhưng điều khiến em ấm ức là bà không dám nói rằng bị ốm do giữ cháu cả đêm mà vì vợ chồng em làm bà buồn nên mới sinh bệnh.
Không chỉ có thế, khi mẹ chồng em bệnh thì anh chị chẳng hề đoái hoài gì mà bà cũng không dám kêu, toàn gọi vợ chồng em. Bà ốm đau chỉ một tay vợ chồng em chăm sóc nhưng lúc nào cũng đặt điều nói xấu em. Bà nói với hàng xóm láng giềng rằng em giống như cục nợ trong nhà, không biết nấu nướng, không biết kiếm tiền... Trong khi đó, sự thật là em đòi đi làm thì bà không cho, bắt phải ở nhà.
(Ảnh minh họa) |
Trước đó, từ khi cưới xong em đã gửi lại mẹ chồng vàng cũng như tiền mừng từ họ hàng và khách của nhà chồng. Dù không đi làm nhưng em có chút vốn riêng và tự buôn bán riêng nên chẳng phải thiếu thốn gì. Thậm chí em còn sắm sanh đồ đạc trong nhà nhưng em làm ăn như thế nào bà cũng kể ngay với người ta được.
Hồi chưa lấy chồng, em là một đứa nghiện mua sắm, đồ đạc các thứ nhiều vô cùng. Nhưng từ khi về quê chồng ở thì chỉ em chỉ mặc đồ bộ nên có nhiều cái còn chưa mặc lần nào. Vì vậy mà em đăng lên thanh lý cho đỡ phí. Chị dâu em dùng Facebook, thấy em bán như thế liền về kể lại với mẹ. Thế là cả nhà xúm vào nói em tiêu hoang, phung phí... Mà rõ ràng là đồ em mua bằng tiền của em, thậm chí em còn chưa ăn của nhà họ bữa cơm nào.
Em mới về nhà chồng ở chưa được 1 năm mà em thực sự chịu hết nổi rồi. Từ mẹ chồng, anh chị chồng, cả đứa cháu chồng cũng không ưa và khó chịu với em. May mà còn chồng em để em cố gắng đến bây giờ và không biết sẽ trụ được bao lâu nữa. Thương chồng thì thương thật nhưng đã có lúc em nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn. Em phải làm sao đây?
Tác giả: Miss Tơ
Nguồn tin: helino.ttvn.vn