Ảnh minh họa |
Hiện tại, tôi đang rất chán bản thân mình vì quá tin tưởng vào người mình yêu thương. Tôi yêu một cách mù quáng và không làm chủ được mình.
Chúng tôi yêu nhau được 4 năm, tôi đã cố gắng giữ gìn cái ngàn vàng, mặc dù trong khoảng thời gian đó, tôi liên tục bị người yêu lúc vòi vĩnh, lúc hăm dọa nếu tôi không cho làm "chuyện ấy" anh sẽ chia tay…
Nhưng sau tất cả, tôi đã bị anh khuất phục vì bản chất lương thiện trong con người tôi. Lúc quen nhau gia đình anh cũng có đánh tiếng nếu tôi ra trường, gia đình anh sẽ mang sính lễ qua hỏi cưới tôi. Khi yêu đến năm thứ 4, thời điểm tôi sắp ra trường, anh bàn với tôi nên dọn về sống chung cùng nhau. Anh cho rằng thời gian chúng tôi quen nhau khá lâu, tôi cũng đã hiểu tình cảm anh dành cho tôi thế nào, với lại khi sống chung, chúng tôi có thể chăm sóc nhau, lo lắng nhau và sẽ giảm được nhiều khoản tình phí, nhà trọ…
Nghe cũng có lý nên tôi dọn về nhà anh sống cùng mà không chút đắn đo. Những ngày đầu sống chung với nhau, anh luôn tỏ ra chu đáo, tâm lý và lúc nào cũng mặn nồng. Sáng sớm khi tôi thức dậy, đã thấy anh chuẩn bị đồ ăn sáng, buổi chiều khi tôi đi học về đã thấy cơm canh tươm tất.
Trong lòng tôi rất vui, nhìn anh không ngại đường xa để mua cho tôi tôi bịch bánh canh còn nóng hổi tôi rất xúc động, lại nhủ thầm, nếu biết anh yêu tôi thế này, đáng lẽ phải dọn về ở cùng anh sớm hơn…
Nhưng thời điểm tôi đã ra trường và bắt đầu đi làm thì anh lại thay đổi, anh chỉ mải chơi điện tử. Sáng thức dậy tôi phải lo đồ ăn sáng để anh ăn đi làm, chiều về mệt tôi cũng phải lăn vào bếp nấu nướng, còn anh sau khi đi làm về chỉ ôm cái điện thoại để chơi game. Từ khi về sống chung với anh, tôi không giao lưu, gặp gỡ bạn bè, lúc nào cũng chỉ quanh quẩn bên anh ấy.
Ảnh minh họa |
Một năm chung sống, chúng tôi đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện, cãi nhau rồi rất nhiều lần chúng tôi nói lời chia tay nhau, nhưng đâu lại vào đấy, anh lại năn nỉ và xuống nước. Yêu anh, tôi lại bỏ qua, nhưng sau đó tính nào tật nấy anh chơi điện tử từ tối cho đến sáng.
Có hôm anh thức dậy không nổi, nghỉ làm... Sau đó, anh bị công ty cho thôi việc, vì làm việc không hiệu quả, tôi rất buồn, vì anh không hề nghĩ đến tương lai cho hai đứa sau này, suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào điện thoại hoặc máy tính.
5 năm yêu nhau anh chưa từng dẫn tôi đi du lịch, đến đi xem phim cũng không. Và điều quan trọng nhất là anh ta không bao giờ quan tâm đến gia đình tôi. Sau 1 năm sống cùng anh, tôi quyết định dọn ra ở riêng và chia tay anh.
Lúc tôi dọn đi, anh năn nỉ, cầu mong tôi tha thứ, nhưng tôi vẫn quyết tâm rời bỏ. Nhưng sau đó, tôi hay bị chóng mặt, xây xẩm, ăn gì vào đều bị nôn ra hết. Lo lắng tôi đi khám thì mới biết tôi mang bầu được hơn 8 tuần. Tôi thật sự sốc, vì mọi thứ với tôi còn đang ở phía trước, nếu tôi có bầu thì ảnh hưởng đến công việc hiện tại và sự nghiệp tôi sau này, vì tôi cũng mới đăng ký học cao học. Tôi đang rất lo lắng, tôi không dám nói cho gia đình tôi biết tôi có bầu, vì ba tôi rất sĩ diện, gia trưởng. Nếu ông biết tôi không có chồng mà chửa, ông sẽ giết tôi mất. Tôi phải làm sao đây, có nên nói chuyện với người yêu để chúng tôi có thể đến với nhau và làm đám cưới hay không? Nếu tôi chấp nhận đến với anh, đồng nghĩa với việc tôi phải chấp nhận con người của anh hiện tại. Nếu sống lâu dài vậy liệu chúng tôi có cuộc sống hạnh phúc?
Tác giả: Nhã Quỳ
Nguồn tin: Báo Người lao động