Ảnh minh họa |
Giá như ngày ấy tôi đừng quá mơ mọng, viễn tưởng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nơi xứ người. Nhưng người tính không bằng trời tính, sau khi cưới nhau, chúng tôi đã vấp phải những rào cản về ngôn ngữ, văn hóa và cách ứng xử… Mặt khác trong chuyện tiền bạc, Tây họ cũng rất sòng phẳng, không phải như trai Việt Nam, cứ đến tháng đưa tiền cho vợ…
Cách đây 3 năm, tôi đã từng có người yêu quen nhau cũng hơn 2 năm, chúng tôi cũng có dự định đám cưới vào cuối năm ở thời điểm đó. Trong lúc chờ bạn trai giới thiệu việc làm, tôi có phụ việc trong quán cà phê cho dì tôi ở phố Tây Bùi Viện, ở đây chủ yếu là khách Tây, nên cơ hội tôi tiếp xúc với người nước ngoài rất nhiều.
Tôi vốn xinh đẹp, chân dài, làm ở quán được thời gian thì trai Tây đến quán nườm nượp. Trong số đó, có anh người Ý đến trồng cây si, lúc đầu tôi không quan tâm vì nghĩ rằng tôi đã có người yêu, nhưng anh ta cứ tấn công tôi dồn dập, mỗi ngày đến quán anh đều mua cho tôi quà, có khi là bó hoa hồng đỏ thắm, khi là sợi dây chuyền, hoặc cái đồng hồ…
Lúc ấy, người nhà có tác động, nói những câu làm tôi buộc phải suy nghĩ như: "Lấy thằng chồng Tây ngon hơn chồng Việt Nam vì Tây nó giàu có, phóng khoáng, lấy được thằng Tây cả họ được nhờ". Những gì gia đình nói tôi thấy cũng có lý, nên tình cảm trong tôi bắt đầu có sự sắp xếp. Dù vẫn còn tình cảm với bạn trai, nhưng tôi viện nhiều lý do để tránh mặt anh. Thật sự lúc đó tôi buồn lắm, vì tôi yêu anh ấy rất nhiều, anh đã từng không ngại những khó khăn để làm mọi thứ vì tôi… Nhưng có lẽ đối với tôi và gia đình, chỉ yêu vẫn chưa đủ, cái tôi cần là đổi đời, để gia đình có cuộc sống khấm khá, nở mày nở mặt với mọi người.
Tuy nhiên, khi đối diện với anh, tôi vẫn không thể nào nói ra được suy nghĩ của mình và nói tiếng chia tay anh. Tôi cứ lấp lửng, để anh tự hiểu mọi việc.
Ảnh minh họa |
Trong lúc tôi đi du lịch cùng bạn trai mới thì người yêu cũ gọi báo tôi đã xin được việc làm, tôi sẽ được thử việc vào 2 tuần sau đó. Nhưng tôi đã từ chối và viện lý do công việc ở quán không ai làm, bản thân dì tôi lo không xuể, tôi nói vậy nhằm mục đích tránh né, không còn ràng buộc gì với anh.
Sau đó nhiều lần anh đến tìm, tôi đều tránh mặt, lần khác khi anh đến tôi giả bộ ngó lơ mà trong lòng đau như cắt. Lúc ấy bất chợt bạn trai Tây tôi đến, anh ta vồ vập, ôm hôn tôi trước sự chứng kiến của người yêu cũ. Sau đó chúng tôi chia tay nhau trong lặng lẽ.
Sau đó, tôi lấy anh chàng Tây người Ý, có thể số tôi khổ, mang tiếng lấy chồng Tây, nhưng gặp trúng Tây nghèo. Khi lấy về tài chính chi tiêu rất rõ ràng và không có chuyện anh cho tôi tiền để gửi về cho gia đình tôi như ý nguyện. Nếu có, đó là khoản tiền tôi dè sẻn, tiết kiệm may ra mới có để gửi về cho gia đình. Chưa kể, từ khi sống chung bất đồng về quan điểm, ngôn ngữ, văn hóa làm tôi sốc vô cùng.
Cứ mỗi đêm tôi lại nhớ đến người yêu cũ, anh ấy bây giờ có sự nghiệp vững vàng là phó giám đốc của một công ty liên doanh nước ngoài, và chưa có bạn gái. Tôi biết rằng, có tiếc nuối, day dứt thì tất cả đã muộn màng, bởi tất cả lỗi ở tôi.
Các bạn đừng nghĩ rằng lấy chồng Tây sẽ sung sướng. Tây hay Ta đều có người xấu, người tốt, giàu và nghèo. Trên tất cả đó là tình cảm chân thành từ hai phía, họ có thể sống chết vì mình, yêu một cách bất chấp không thiệt hơn thì mới yêu thật lòng. Giá như ngày ấy tôi đừng mờ mắt ham giàu thì nay đâu ra nông nỗi.
Tác giả: Phúc Thịnh
Nguồn tin: Báo Người lao động