|
Người đàn bà này trong mắt mọi người là một kẻ hư hỏng, dám bỏ chồng bỏ con đi theo chồng một người đàn bà khác. Vậy mà lúc này trông chị mới yếu mềm và cô đơn làm sao.
Chị từng có một tuổi thanh xuân rực rỡ lắm. Chị từng là hoa khôi của một trường cấp ba, từng được nhiều chàng trai yêu chiều săn đón. Rồi chị hân hoan lên xe hoa ở tuổi đôi mươi vì lỡ có bầu với một thiếu gia, bỏ dở giấc mơ giảng đường để làm mẹ.
Ai cũng nói chị sướng, rằng học hành cũng chỉ mong kiếm được tấm chồng đàng hoàng giàu sang, chị không học cũng có được chồng giàu, tốn công kinh sử làm chi cho mệt xác. Nhưng người phụ nữ chỉ quẩn quanh với con cái, bếp núc, bỉm sữa dần dần rồi cũng phai nhạt vẻ quyến rũ trong mắt chồng. Chị dù cố gắng chiều chuộng chồng bao nhiêu, đảm đang bao nhiêu cũng không thể sánh bằng những cô gái xuân sắc phơi phới ngoài kia. Chồng chị có bồ, đó là nỗi đau lớn nhất chị từng chịu đựng.
Chồng chị nói với chị: "Biết an phận thì vừa có chồng, vừa có tiền, còn không thì chì không còn mà chài cũng mất". Chị cũng từng nghĩ mình chịu đựng được, nếu không vì chị thì cũng là vì con. Thế nhưng những lúc vô tình nghe chồng chị ngọt ngào lả lơi qua điện thoại với ai kia, những đêm chồng chị triền miên vắng nhà khiến chị buồn đau và chán nản cực độ.
Trong lúc chị đang rơi vào hố sâu tuyệt vọng thì chị gặp người đàn ông bây giờ. Người đàn ông cạnh nhà chị ngày xưa, một thời đắm đuối si mê nhưng không lọt vào mắt xanh của chị. Anh giờ đã có gia đình nhưng niềm yêu mến dành cho chị vẫn còn. Chị lâu nay như đám ruộng khô cằn, nay nghe những lời dịu dàng ngỡ như trời đổ mưa sau nắng hạn. Chị đề nghị ly hôn, không tranh chấp đòi quyền nuôi con, chỉ cần một chút tài sản. Chồng chị nhìn chị cười khẩy, nhanh nhẹn kí vào đơn ly hôn.
Chị dám bỏ chồng nhưng người đàn ông ấy không dám bỏ vợ. Anh ta nói “Anh yêu em, anh có thể quan tâm em, chăm sóc em, nhưng là chồng em thì anh không thể”. Ừ, chị giờ như thế này, chỉ cần yêu thương, chị cũng từng có chồng rồi, đâu phải cứ là chồng thì mới tốt.
Chị tìm việc, chị đi làm, chị được yêu. Chị hân hoan như sống lại thưở thanh xuân không vướng bận. Cưới mà làm gì, hôn nhân mà làm gì. Chị có người yêu thương mà không cần ràng buộc chẳng phải tốt hơn sao? Chị hài lòng với cuộc sống của mình. Đời người sống có bao nhiêu mà tự hành hạ mình vì những điều không đáng, vui được ngày nào thì cứ vui đi.
Rồi một ngày người đàn ông đó đến, nói rằng vợ anh ta đọc được tin nhắn của hai người, khóc lóc um lên đòi tự tử. Anh ta phải quỳ gối hứa hẹn thề thốt sẽ chấm dứt chuyện này. Thế nhưng “ăn quen bén mùi”, thói đời ăn vụng thì ngon, anh ấy vẫn thường tìm cách lén lút tranh thủ gặp chị.
Gần đây thôi, anh ấy lấy lý do công việc cần tăng ca để ở khuya với chị. Hai người đang vui vẻ thì vợ anh ta gọi bảo chị ấy khó ở, người hâm hấp sốt, nói anh xin về sớm. Anh nghe điện, vùng dậy mặc quần áo về, bỏ mặc chị chơ vơ nằm nghe mưa rơi lộp độp trên mái tôn như dội vào tim chị.
Chị nhớ có lần trong men say tình ái có thủ thỉ với anh:
- Mình cứ vụng trộm mãi thế này anh không thấy mệt mỏi sao. Nếu anh thực lòng thương em, thì sao không nghĩ đến chuyện chúng ta danh chính ngôn thuận về sống chung một nhà?
- Không, anh không làm thế được. Anh cũng từng nói rõ với em rồi. Vợ anh xưa nay chưa làm gì có lỗi với anh. Là con dâu, là vợ, là mẹ cô ấy đều rất tốt. Là anh có lỗi với cô ấy, giờ còn làm vậy có còn là người nữa không? Nếu em thương anh thì nghĩ cho anh một chút, đừng biến anh trở thành một kẻ quá tệ bạc như vậy.
Lời anh nói nhẹ nhàng, như trấn an, như thủ thỉ mà chị cảm giác tim mình như có kim đâm. Chao ôi đàn ông, đã ngoại tình rồi mà vẫn không nghĩ mình là kẻ tệ bạc. Hóa ra họ chỉ coi mình như một kẻ mua vui, họ chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt. Yêu cái gì chứ? Thương cái gì chứ? Thật ra cũng chỉ là là thói tham lam mà thôi.
Đó là lần đầu tiên chị nghĩ về vợ của anh ta. Nghĩ về cái hôm cô ấy phát hiện ra chồng mình ngoại tình liền đòi tự tử. Cái cảm giác ấy có lẽ giống như ngày trước khi chị phát hiện chồng mình ngoại tình, đắng cay và đau buốt lắm. Chị nghĩ về những lần chị và chồng cô ấy ái ân vui vẻ bên nhau, còn cô ấy thì một mình lo toan cửa nhà con cái mà không hay mình đang bị chồng mình bội phản. Chị từng đau khổ vì những người đàn bà khác với chồng mình, nay lại làm một người đàn bà đau khổ vì dan díu dây dưa với chồng của họ.
Chị vì yêu, dám bỏ con mình không tơ vương, còn người đàn ông này dù gì đi nữa vẫn quyết không bỏ vợ bỏ con. Nhìn lại thì ai tệ bạc hơn ai, là chị, hay là người đàn ông ấy? Chị đã nghe rất nhiều người chửi rủa, cũng đáng lắm. Sai lầm thứ nhất đời chị là yêu nhầm lấy vội một kẻ bạc tình. Sai lầm thứ hai là cặp kè với chồng một người khác. Đời chị, nhìn đi nhìn lại chỉ toàn những sai lầm.
Chị vừa nói, vừa khóc. Hình như chị say rồi nhưng chị cứ một mực cho rằng mình không say. Chị nói về những lúc cô đơn, những ngày ốm đau thui thủi. Chị ước có một bờ vai của riêng mình để có thể dựa vào những khi yếu đuối. Ước có một người đàn ông dù đang bận bịu việc gì, dù đang vui vẻ nơi đâu cũng sẽ bỏ hết mà chạy về nhà khi chị cần.
“Đàn ông ấy em, họ nói nếu thiếu mình thì đời họ không còn ý nghĩa, thế nhưng nếu phải lựa chọn, họ sẽ chọn gia đình vợ con, không bao giờ chọn mình. Chỉ có đàn bà ngu ngốc đi tin vào những lời dịu ngọt, cuối cùng biến mình thành kẻ trắng tay, còn mang tiếng phá hoại gia đình người khác. Đàn bà khờ dại …”.
Chị nói chưa hết câu đã nằm gục xuống bàn. Lần này thì có vẻ như chị ấy say thật.
Tác giả: Lê Giang
Nguồn tin: Báo Dân trí