Tác giả (phải) cùng mẹ và chị ruột đoàn tụ dịp tết này sau 12 năm làm dâu Hàn Quốc - Ảnh: NVCC |
Năm 2007, tôi bén duyên cùng chồng tôi - một người đàn ông Hàn Quốc. Tôi theo chồng sang sinh sống ở thành phố Gimcheon, thuộc tỉnh Gyeosang Bắc, Hàn Quốc.
12 năm trôi qua, từ một cô gái trẻ, đầy mơ mộng, bước ra từ làng quê ở xóm An Lập, xã An Lư, huyện Thủy Nguyên (Hải Phòng), tôi trở thành một người mẹ hai con. Từ đó, Hàn Quốc đã trở thành quê hương thứ hai của tôi.
Sau 12 năm làm dâu xứ lạ, Tết Kỷ Hợi 2019 năm nay là lần đầu tiên tôi sắp xếp được công việc về Việt Nam - nơi chôn nhau cắt rốn của mình - để ăn tết.
Tôi háo hức chờ đợi cái ngày lên đường từng giờ, từng phút. Rồi nó cũng đến. Trong cái rét căm căm ngoài trời, tôi xách chiếc vali bên trong chỉ có mấy bộ quần áo ra khỏi nhà với cái vẫy tay chào của hai con trai và mẹ chồng.
Chồng tôi đưa tôi ra sân bay, chỉ một chặng bay thôi tôi sẽ có mặt ở quê nhà. Nghĩ đến mà lòng nôn nao thấy lạ.
Lần này với tôi, về Việt Nam ăn tết là lần đầu tiên sau bao ngày rời xa đất mẹ. 12 năm là 12 lần "ăn tết qua điện thoại" khi ba mẹ gọi điện sang.
Mỗi lần như thế, tôi lại nhói lòng nhớ những năm tết xưa khi còn ở quê hương. Lần nào cũng vậy, tôi không cầm được nước mắt, năm nào cũng mỗi câu hỏi: "Ba mẹ ơi, tết năm nay quê hương mình có gì thay đổi không, có đẹp hơn so với lúc con ở nhà không?".
Rồi ký ức ùa về, lúc chưa sang đất Hàn làm dâu, năm nào tôi và mẹ cũng bận bịu chăm chút cho vườn su hào, rau diếp chờ bán tết.
Tôi miên man hồi tưởng lại khung cảnh thân quen của cánh đồng quê mình, khi ngồi trong ôtô bên cạnh chồng trên đường ra sân bay.
Nhìn qua cửa xe trời vẫn còn tối, đường cao tốc thì vắng xe đi lại tạo nên một khung cảnh yên tĩnh đến chạnh lòng.
Chợt lòng tôi giằng xé dữ dội giữa niềm vui được về quê đón tết cùng cha mẹ và hình ảnh hai con thơ của tôi phải xa mẹ trong một thời gian dài.
Trong xe có điều hòa sưởi ấm mà lòng tôi vẫn cứ run lên, con tim se thắt lại. Nhưng khi nghĩ về cảnh ba mẹ mười mấy năm chờ đợi, lòng tôi nguôi ngoai đôi chút.
Tôi nhớ những cuộc gọi của ba mẹ kể chuyện quê mình nay đã thành đô thị mới rồi. Con đường đất về nhà đã thành đường bốn làn xe êm ái.
Tôi về quê với bao hồi ức xưa, nhưng cũng thật hồi hộp khi nghĩ về khuôn mặt mới đó của quê hương mình.
Khi chuyến bay hạ cánh ở sân bay quốc tế Nội Bài, nhìn khuôn mặt ba vừa bỡ ngỡ vừa vui mừng tôi mới thấy cảm giác thật sự về đến quê hương.
Ngoài trời vẫn như ngày tôi đi, cái rét của miền Bắc lần này sao ấm áp đến lạ. Tôi đã về Việt Nam sau bao ngày xa cách. Tết quê hương sẽ không còn là nỗi nhớ, lần này trước mắt tôi mọi hương vị của tết đều hiện thực.
Tác giả: BÙI THỊ HẠNH
Nguồn tin: Báo Tuổi trẻ