Cuộc sống

“Xin lỗi, giờ anh muốn về nhà ngủ cũng chả có chỗ nữa đâu, chồng ạ!”

Thấy cô nghiêm túc, anh ta dịu giọng: “Thôi nào, tối nay anh sẽ về nhà sớm, ok? Em về qua chợ mua thức ăn về nấu nướng đi, nhé?”. Thì ra đến giờ anh ta vẫn cho rằng, chỉ với việc về nhà ăn cơm tối và không đi chơi đêm đối với cô đã là một ân huệ lớn lao.

Đêm đã khuya nhưng cô vẫn không ngủ được. Nằm nghe tiếng kim giây đồng hồ chậm rãi nhích từng vạch, cô cảm thấy chán chường và mệt mỏi không sao kể xiết. Nhìn con trai nhỏ mới 22 tháng tuổi đang ngủ say bên cạnh, lòng cô bộn bề trăm mối.

Cô có chồng đàng hoàng đấy chứ, nào phải làm mẹ đơn thân. Thế nhưng chồng cô giờ này ở đâu, cô cũng chịu chết không biết. Lúc 10 giờ cô gọi thì anh ta nói sắp về, lúc sau cô sốt ruột gọi lại thì chẳng ai nhấc mấy, và rồi cuối cùng biến là “không liên lạc được” luôn. Có lẽ anh ta tắt máy để đỡ bị cô làm phiền rồi. Cô cười buồn, thực ra gọi anh ta về cũng có để làm gì đâu. Về nhà thì anh ta chỉ cắm cúi vào máy vi tính hay ôm cứng lấy cái điện thoại, đến một câu chuyện vô thưởng vô phạt còn keo kiệt không muốn nói cùng vợ, cô và con làm gì cũng chẳng liên quan đến anh ta. Thế thì còn mong chờ gì hơn ở anh ta?

Cô không đếm được đã bao đêm mình thao thức không ngủ được thế này, còn chồng thì bù khú, vui chơi ở đâu cũng chẳng biết. Có nhiều đêm anh ta còn không về nhà, mà ngủ luôn ở nhà bạn, sáng ra đi làm luôn, chiều tan làm lại đi tụ tập bạn bè chiến hữu. Cứ thế, thành ra chuyện vài ngày vợ chồng cô mới nhìn thấy mặt nhau cũng chẳng phải là hiếm. Chuyện qua hệ chăn gối cũng lạnh lẽo, cô còn nghĩ hay anh ta có bồ nhí bên ngoài rồi, nhưng không có chứng cứ.

Ảnh minh họa


Nói thật, ban đầu cô cũng phản ứng dữ lắm. Nhưng anh ta có chân, anh ta đi, cô có thể trói anh ta lại được sao? Cô nói ít thì anh ta im lặng không thèm đáp lời, cô nói nhiều thêm chút thì anh ta nổi cáu, nạt nộ lại cô. Và anh ta vẫn đi theo ý anh ta thích. Nhà đối với anh ta là cái nơi anh ta chơi chán bên ngoài rồi mới về nghỉ chân trong chốc lát, để rồi sau đó lại tung tẩy ra ngoài chơi.

Những cuộc vui bên ngoài đối với anh ta có sức hấp dẫn gấp trăm ngàn lần bữa cơm vợ nấu, những phút vui đùa cùng con nhỏ và buổi tối yên bình nằm ôm vợ thủ thỉ tâm sự chuyện trên trời dưới bể. Nhà đối với anh ta, thậm chí còn chẳng được như cái nhà trọ. Cô cũng chẳng thể hình dung nổi, trong suy nghĩ và cảm nhận của anh ta, nhà là cái gì nữa.

Cô nhớ lại, chồng cô bắt đầu đi đêm về hôm từ cái hồi cô phát hiện anh ta ngoại tình với cô em đồng nghiệp chưa chồng ở cùng công ty lúc cô ở cữ. Cô bắt anh ta chọn lựa giữa vợ và bồ, anh ta đã chọn vợ con, cũng không lén lút qua lại với cô nàng đó nữa. Anh ta làm được, nhưng cuối cùng anh ta lại quay ra như thế này. Liệu có phải anh ta muốn dùng cách này để đáp trả lại việc cô đã “chia uyên rẽ thúy” anh ta và tình nhân khi mà anh ta dành rất nhiều tình cảm cho cô nàng đó? Cho nên khi cô dùng gia đình và bố mẹ 2 bên để ràng buộc anh ta, thì anh ta liền cho cô thấy, anh ta sẽ không thèm quan tâm đến cái gia đình này nữa bằng cái cách mà cô chẳng thể làm gì được anh ta! Đúng vậy, anh ta đâu có ngoại tình, chỉ là ham mê bài bạc, nhậu nhẹt với bạn và vô tâm với vợ con thôi mà. Nói ra thì thể nào mọi người cũng kêu lên: “Có như thế mà đã đòi li hôn thì trên thế giới này 99% ly hôn hết à?”.

Thời gian qua, mỗi khi nhìn con nhỏ trong lòng, cô lại cắn răng chịu đựng. Nhưng càng chịu đựng, cô lại càng cảm giác quá sức, mệt mỏi và chán chường tột độ. Một người chồng như thế, cô còn thiết tha điều gì, mong đợi và hi vọng gì nữa?

Nửa đêm gần sáng, cánh cửa căn chung cư mini được vợ chồng cô thuê vẫn im bặt không một tiếng động. Chồng cô chắc đêm nay lại không về rồi. Nhìn cánh cửa đóng im ỉm ấy một lúc lâu, cô ngồi dậy, cầm bút viết một mạch lá đơn ly hôn rồi kí tên vào đó. Sau đó, cô đi thu dọn qua hành lí của chồng, xếp vào một cái vali to. Làm xong mọi việc thì cũng tới sáng. Cô cho con dậy, 2 mẹ con chuẩn bị rồi người đi học, người đi làm.

Tới cơ quan, cô fax lá đơn ly hôn sang cho chồng. Anh ta nhận được lá đơn thì ngạc nhiên thấy rõ, nhắn tin hỏi lại cô: “Gì vậy? Sao bỗng dưng lại thế?”. Cô đáp: “Anh kí đi, rồi fax lại cho tôi, lát nữa tôi tranh thủ đi nộp luôn! Đồ đạc tôi dọn cho anh rồi, chiều tan làm về anh bớt chút thời gian ghé qua mà lấy”. “Đùa thế không vui chút nào cả! Thôi ngay đi!”, anh ta cáu. Cô bật cười: “Muốn biết đùa hay thật thì kí vào đơn là chẳng phải sẽ rõ ngay thôi sao”.

Lúc này có lẽ vì mới ý thức được sự nghiêm túc của cô, anh ta dịu giọng: “Thôi nào, tối nay anh sẽ về nhà sớm, ok? Em về qua chợ mua thức ăn về nấu nướng đi, nhé?”. Cô muốn bật cười thật to, đến giờ mà anh ta vẫn cho rằng, chỉ với việc về nhà ăn cơm tối và không đi chơi đêm đối với cô đã là một ân huệ lớn lao ư? Cô nói thẳng: “Xin lỗi, giờ anh muốn về nhà ngủ cũng chẳng có chỗ nữa đâu, chồng ạ! Anh không kí đơn, tôi sẽ ly hôn đơn phương. Vậy nhé!”.

Gửi xong tin nhắn đi, cô thấy lòng nhẹ nhõm lạ kì. Đáng nhẽ cô nên giải thoát bản thân khỏi cảnh tự đày đọa mình này từ lâu rồi mới phải!

Tác giả bài viết: Giang Phạm

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok