Tôi và anh là mối tình sinh viên kéo dài tới sau khi chúng tôi đi làm. Cuộc tình dài 5 năm đủ để đi qua những cung bậc cảm xúc buồn vui hờn giận. Sau 5 năm, khi tôi muốn đặt một cái kết khả dĩ hơn cho chuyện tình yêu của mình bằng một lễ cưới thì anh tỏ ý chưa sẵn sàng. Anh nói cho anh thêm thời gian để gây dựng sự nghiệp vững vàng hơn.
Tôi không thể tiếp tục chờ đợi nên quyết định chia tay. Anh chọn sự nghiệp còn tôi chọn tuổi xuân của mình. Tôi không thể tiếp tục khờ khạo dành thêm vài năm thanh xuân nữa để đầu tư vào một người đàn ông như anh. Chẳng thà anh cưới tôi khi còn khó khăn, tôi sẽ chẳng ngại ngần cùng anh xông pha chiến đấu. Đằng này anh lại bắt tôi phải chờ đợi, trong khi tuổi xuân con gái ngắn ngủi vô cùng. Trong thâm tâm tôi, anh là một người đàn ông ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Tuy đã mạnh mẽ chia tay, nhưng phải thú thật là tôi không tài nào quên được anh. Anh là mối tình đầu, cũng là mối tình sâu đậm nhất cuộc đời tôi từng có. Nên vẫn có những lần tôi vô thức nhớ về anh khi thoáng nghe câu nói nào tương tự, khi đi qua những góc hẹn hò khi xưa của hai đứa. Bề ngoài tôi tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu, chỉ trong thâm tâm tôi mới biết mình yếu đuối nhường nào.
(Ảnh minh họa)
Sau ba tháng chia tay, đột ngột một ngày anh liên lạc hẹn gặp. Hôm ấy tôi gặp nhiều chuyện bực mình, cảm xúc rối tinh rối mù, bỗng người xưa liên lạc lại khiến tôi không khỏi bồi hồi. Tôi nghe theo trái tim mình, đồng ý đến gặp anh.
Buổi gặp ngày hôm ấy cũng là buổi gặp tiếp diễn lại những tháng ngày chúng tôi yêu nhau. Lần trở về này tôi không rõ mình muốn gì và cần gì nữa. Chắc có lẽ vì đã kìm nén cảm xúc quá lâu, tự gò bó mình nghe theo lý trí sắp đặt nên tôi gần như chẳng muốn buông thả bản thân để được bên anh mãi mãi.
Mối quan hệ của chúng tôi sau đó cứ lập lờ và lưng chừng. Anh không nói yêu, càng không nói cưới, nhưng tôi vẫn chấp nhận qua lại và trao đi lời nhớ thương. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ được như ngày xưa, nhưng cũng nuôi trong mình cơn mộng mị về một tà váy cưới.
Một lần vô tình đọc được tin nhắn trong điện thoại của anh lúc nửa đêm, tôi bàng hoàng nhận ra người đang nhắn tin cho anh là vợ sắp cưới của anh. Cô ấy hào hứng gửi cho anh xem những mẫu thiệp cho hôn lễ của hai người. Tôi trân trối nhìn anh – người đàn ông đào hoa đang say ngủ, con tim như bị bóp nghẹt.
(Ảnh minh họa)
Hoá ra, sau khi chia tay tôi anh đã nhanh chóng đi tìm một bến đỗ an toàn. Cô ấy là con gái của trường phòng nơi anh làm việc. Lấy cô ấy anh chẳng phải lo tương lai, không cần lo nhà cửa hay xe cộ… tất cả đều đủ đầy. Chỉ vẻn vẹn 3 tháng là hai người đã bàn tới đám cưới, chẳng như tội dại khờ mất tới 5 năm, và bây giờ vẫn còn trong bóng tối.
Sau ngày hôm ấy, tôi lưu giữ lại tất cả hình ảnh, tin nhắn, thậm chí là clip tình cảm giữa tôi và anh như một cách để đề phòng mình đứng ở chiếu dưới. Tôi đặt vấn đề hỏi anh về chuyện cưới xin, anh chối đây đẩy, nói rằng anh vẫn chưa sẵn sàng. Anh nói tôi có thể coi nhau như tình nhân được không, khi nào cần thì tôi cứ đi lấy chồng còn anh sẽ vẫn mãi theo sau để chăm sóc và lo lắng cho tôi.
Khốn nạn, anh nói ra những câu từ giả tạo mà chẳng chút bận lòng, trong khi tôi đau thắt ruột gan. Người đểu như anh tôi không tiếc, tôi chỉ thấy đau lòng vì con của tôi có một người bố quá tồi. Tôi bây giờ phải làm sao? Có nên tung hê mọi chuyện để hạnh phúc của anh lỡ dở và quay về bên mẹ con tôi? Hay tôi cứ thế lẳng lặng đi với bào thai mới 4 tuần tuổi và được tôi phát hiện trước đó không lâu? Tôi không đành lòng để con tôi phải chịu thiệt thòi ngay từ trong bụng mẹ, tôi có bằng chứng tố cáo anh, tôi có nên làm điều đó không?
Tác giả: Bôm Bốp NF
Nguồn tin: helino.ttvn.vn