Em đang là nghiên cứu sinh ở viện phát triển nông nghiệp. Trước đây, em mơ ước thi vào ngành y dược nhưng không đủ điểm. Vì sinh hoạt phí ở thành phố đắt đỏ nên em phải đi làm thêm, kiếm tiền phụ ba mẹ ở quê.
Gần đây, em làm gia sư cho một cậu học sinh cấp ba. Gia đình cậu ấy có điều kiện nên trả lương em rất hậu hĩnh. Hai cô trò lại hợp nhau nên làm việc rất thoải mái. Cậu học sinh có người anh trai, hơn em vài tuổi. Anh ta là người tài giỏi, tận tụy với công việc, còn độc thân.
Tuy nhiên, chẳng hiểu thế nào mà em với anh ta toàn chạm mặt trong những tình huống không ngờ. Có lần, em phải đi dạy vào chủ nhật. Vì ngủ quên nên em mặc quần áo xộc xệch, chạy chân đất ra siêu thị gần nhà mua đồ ăn. Anh ta bắt gặp em, liền chụp ảnh lại và dọa sẽ tung lên mạng xã hội. Em phải cố sức van nài, anh ta mới chịu xóa ảnh.
Anh ta luôn nhằm những lúc đó để trêu chọc em. (Ảnh minh họa)
Thông thường, em đến dạy sớm mười phút. Người giúp việc nhà ấy sẽ làm đồ ăn nhẹ, sinh tố cho em. Thế nhưng, anh ta luôn nhằm những lúc đó để trêu chọc em, nói em được trời phú cho sức ăn uống. Sau vài lần như vậy, em tâm sự với học sinh của mình. Cậu ấy nói người yêu cũ của anh trai từng học ở viện nghiên cứu của em. Có lẽ vì thế nên em mới trở thành đối tượng bị trêu chọc.
Em định sẽ bơ đi mấy trò đùa của anh ta. Sau vài lần như thế, anh ta sẽ chán thôi. Ai ngờ, sự thật lại chuyển biến theo chiều hướng hoàn toàn khác. Đến giờ, em không biết đối diện với anh ta ra sao, có khi còn mất cả công việc làm thêm.
Tối hôm đó, em ở viện nghiên cứu về muộn. Bài nghiên cứu của em có nhiều lỗi, bị đánh trượt. Tiền trong túi chỉ còn đủ sống đến cuối tuần. Em thấy chán nản nên đi nhậu một mình. Em uống hết chai này đến chai khác, không để ý cả quán đã về gần hết. Bỗng dưng, em thấy anh trai của cậu học sinh đang ngồi uống rượu cùng hội bạn ở bàn bên.
Em nhìn quanh, phòng lúc mọi người trong nhà không để ý, lẻn ra về. (Ảnh minh họa)
Không hiểu lúc đó em nghĩ gì, liền gọi anh ta sang uống cùng. Anh ta nói gì, em không thể nhớ được. Chỉ biết không lâu sau, em say quá nên gục xuống bàn. Sáng hôm sau, em tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ở phòng ngủ của anh ta.
Em xấu hổ, muốn độn thổ ngay lập tức. Trời ơi! Hôm qua em có làm gì quá giới hạn không? Em nhìn quanh, phòng lúc mọi người trong nhà không để ý, lẻn ra về. Giữa trưa, anh ta nhắn tin cho em: “Cô định cứ thế mà về à? Chiếc áo của tôi còn nguyên bãi nôn của cô, cô định xử lý thế nào?”.
Em muốn xin lỗi anh ta, nhưng lại thấy ngượng. Chuyện này nếu đến tai phụ huynh học sinh, thì còn đâu thể diện nữa. Anh ta có xuyên tạc hình ảnh của em nữa không, ngày thường anh ta thích “chọc gậy bánh xe” em lắm mà.
Không lẽ em phải bỏ công việc này để chấm dứt mọi phiền toái? Cảm giác của em vừa bối rối, ngại ngùng, vừa sợ sệt, lo lắng. Em phải làm sao đây các chị ơi?
Tác giả: Giấu tên
Nguồn tin: helino.ttvn.vn