Ảnh minh họa |
Tôi nghĩ cái câu "ông trời không cho ai tất cả" chắc dành cho người khác chứ không phải dành cho tôi. Bởi tôi may mắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, bố mẹ tôi khi mới cưới nhau đã được ông bà nội tôi tặng nhà, tặng đất cùng một số vốn lớn để bố mẹ nối nghiệp ông bà buôn bán bất động sản.
Bố mẹ lại sinh có tôi là con gái đầu lòng và cậu em trai kém tôi tới 14 tuổi, nên ngày tôi đi lấy chồng em trai tôi mới lên 8 tuổi. Vì vậy quà mừng cho con gái ra riêng bố mẹ tôi không ngại dành cho tôi một món lớn khiến tôi cũng phải ngỡ ngàng. Ngoài ngôi nhà 3 tầng đầy đủ tiện nghi ở mặt phố chính, bố mẹ còn đầu tư cho tôi mở công ty kinh doanh thời trang.
Nhà chồng tôi không giàu, chỉ thuộc dạng đủ ăn ở quê, còn chồng tôi anh cũng chỉ là kĩ sư, làm việc cho một công ty không mấy nổi tiếng. Bạn bè tôi thắc mắc sao tôi lại yêu và lấy anh ấy, nhưng tôi có quan điểm riêng của mình, tôi muốn được yên lành, được tự do làm những điều mình muốn.
Tôi lấy chồng hơn mình cả một con giáp, nhưng bù lại anh sống điềm đạm, chỉnh chu, chăm sóc tôi như người anh trai lớn với cô em gái nhỏ. Và một điều tôi chọn anh làm chồng trong lúc tôi từ chối nhiều chàng trai trẻ môn đăng hộ đối khác vây quanh tôi là vì anh không bao giờ hỏi han, tò mò hay ngỏ ý sẽ thụ hưởng, chia sẻ khối tài sản khổng lồ của bố mẹ tôi và của tôi cả.
Chồng tôi rất dễ tính, đi làm về người giúp việc nấu món gì anh cũng không bao giờ chê, quần áo tôi sắm thế nào anh cũng mặc mà không một lời bình luận, đòi hỏi.
Thế nhưng có lẽ là phụ nữ mà được hưởng nhiều ưu ái quá cũng sinh hư. Tôi bắt đầu có ý coi thường chồng vì anh chỉ có mỗi lương tháng mà không còn nguồn thu nhập nào khác, rồi tôi thấy khó chịu khi anh luôn nhẫn nhịn, luôn cho tôi phần thắng trong những lần vợ chồng tranh luận. Tôi thấy ghét cả chuyện anh không bao giờ phản đối khi tôi bắt anh liên tiếp thay 4,5 bộ quần áo cho đến khi tôi ưng ý mới cho anh lái xe chở tôi đến nhà bạn tôi để tôi cà phê, "buôn dưa lê" với bạn.
Nói tóm lại tôi cho mình cái quyền hành chồng vì mình trẻ, đẹp, lại giàu có. Cuộc sống của vợ chồng tôi bắt đầu có sự chông chênh, rạn nứt khi chồng tôi ngày đi làm, tối về âm thầm lặng lẽ như người dưng đối với tôi, chuyện tế nhị vợ chồng gần như không còn duy trì giữa chúng tôi nữa.
Điều không ngờ đối với tôi là người chồng hiền lành, luôn chiều vợ không còn nhận thấy ở chồng tôi nữa, anh bắt đầu phản ứng với những yêu cầu thái quá của tôi, anh kêu bận, kêu mệt khi tôi bắt anh lái xe đưa tôi đi giải trí, anh bảo tôi hãy tự lo cho bản thân bởi vì anh còn giữ sức để lao động kiếm tiền chứ không muốn phụ thuộc vào tiền nong của tôi như tôi nghĩ nữa.
Cuối cùng sự thay đổi của chồng tôi cũng có lí do của nó, đó là qua bạn bè tôi biết chồng tôi đã có người tình mới, người đàn bà đó hơn chồng tôi 3 tuổi, đã qua một lần đò và đang nuôi cậu con trai riêng 15 tuổi. Người đàn bà đó không đẹp, không giàu tiền của lại đang nặng gánh vì phải nuôi con một mình song người đó đã cho chồng tôi biết thế nào là tình yêu, là sự tôn trọng nhân cách, danh dự con người khi chồng ở bên một nửa của mình, mà khi gắn bó với tôi, chồng chưa bao giờ cảm nhận được.
Đó là tất cả những gì tôi nghe được từ chồng khi tôi gặng hỏi anh cho ra nhẽ. Anh đã dọn khỏi ngôi nhà của tôi, bỏ lại toàn bộ những gì tôi đã sắm cho anh cùng với một lá đơn ngắn gọn với lí do không muốn cùng tôi đi đến hết cuộc đời mà anh đã kí sẵn.
Trẻ, đẹp, giàu có đâu phải là điều kiện để buộc chồng thuỷ chung với tôi đến hết đời! Nuối tiếc, ân hận tôi chỉ biết tự trách mình...
Tác giả: An Trí
Nguồn tin: Báo Tiền phong