Cuộc sống

Vợ mình, mình sợ

Mấy chị cùng chỗ làm hỏi tôi: "Nghe bảo mày sợ vợ lắm hả?". Tôi nhún vai bảo: "Vợ em á, cả khu phố đều sợ chứ riêng gì em". Nghe thế các chị ấy đều hoảng.

Thật sự mà nói, nhờ vợ mà tôi “ nên người”, nhờ vợ mà tôi từ một thằng “bất tài vô dụng” theo cách nói của mẹ tôi, giờ trở thành con ngoan chồng đảm.


Cha tôi mất sớm, nhà chỉ có hai mẹ con nên từ nhỏ tôi được mẹ yêu cưng chiều chuộng. Tôi sống ích kỷ, rất ít quan tâm đến người khác, chỉ ham ăn chơi, lêu lổng. Thời học sinh tôi luôn là học sinh cá biệt khiến mẹ tôi bao phen khóc đứng khóc ngồi. Nhưng hễ bà mắng là tôi bỏ cơm hoặc đi chơi biệt vài ngày mới về, thế nên sau này dù giận dỗi gì bà cũng ít khi lớn tiếng, mà nhỏ nhẹ thì tôi đâu có nghe. Mẹ tôi cũng dần quen với việc hàng xóm xì xào chuyện tôi đánh nhau gây gổ ngoài đường, hay thấy tôi lê la đề đóm cờ bạc.

Rồi Ngân xuất hiện. Ngân là con gái bạn thân mẹ tôi ở quê. Cô lên thành phố học Đại học và được mẹ tôi đưa về nhà tá túc. Ngân không xinh đẹp nhưng học giỏi và có phần lạnh lùng. Có Ngân, mẹ tôi đỡ đi bao nhiêu vất vả buồn phiền, bà thương Ngân như con và ngược lại. Tôi từ nhỏ chỉ ưa phá phách còn chuyện tình cảm thì hết sức mù mờ. Có cô con gái sống trong nhà khiến tâm tư tôi có chút xáo trộn. Dần thì mỗi ngày về nhà được thấy cô ấy trở thành thói quen, đến nỗi cả ngày mà không gặp lần nào thì nhớ.

Học hành đì đẹt, không bằng cấp nên tôi chỉ có thể làm lao động tay chân. Trong khi đó Ngân tốt nghiệp ra trường đã có ngay một việc làm ổn định. Khoảng cách giữa tôi và Ngân vì thế ngày càng trở nên xa lắc. Tình cảm tôi dành cho Ngân vì thế cũng trở thành chuyện chỉ nên giấu trong lòng.

Nhưng chuyện đời giống như phim. Một hôm tôi đi chơi về muộn, ngang qua phòng Ngân thấy hai người đang ngồi trò chuyện. Mẹ tôi bảo hồi nhỏ mẹ tôi và mẹ Ngân thân nhau như chị em, đã từng yêu chung một người đàn ông, sau rồi cả hai cũng vì nhau mà không ai tiến tới với người đàn ông đó. Hai người đã từng nói rằng sau này nếu có con trai con gái, nhất định sẽ kết làm thông gia. Mẹ tôi lấy chồng thành phố, còn mẹ Ngân lấy chồng ở quê. Năm Ngân lên 6 tuổi mẹ Ngân qua đời đột ngột vì bị cảm hàn. Hai năm sau bố Ngân lấy vợ mới, Ngân về ở với ông bà ngoại, như một đứa trẻ mồ côi. Hai ông bà già và một cô cháu nhỏ, kiếm đủ ăn đã khó, nói chi trang trải học hành. Vậy nên mẹ tôi đã nhận được chu cấp cho Ngân để cô được ăn học tới nơi tới chốn. Tình cảm giữa họ không chỉ là tình cảm thông thường, mà còn chứa đựng cả ơn và nghĩa.

Mẹ tôi nói:

- Cô đã từng rất mong con sẽ trở thành con dâu của cô, nhưng giờ nhìn thằng G. như thế, cô thật chẳng còn dám nghĩ đến chuyện đó nữa. Cũng là tại cô chiều nó không phải lối nên giờ mới nên cơ sự, cứ đà này đến khi cô nhắm mắt cũng chẳng yên tâm.

- Cô ạ, tương lai của con là do cô trao tặng. Con không còn mẹ, cô chẳng khác nào như mẹ của con. Nếu cô không chê con, nếu anh G. không chê con thì con vẫn muốn làm dâu của cô ạ.

Tôi nghe tiếng mẹ tôi khóc, và tai tôi như ù đi.

Nhờ có sự tác thành của mẹ, đám cưới của chúng tôi diễn ra sau đó không lâu. Đêm tân hôn, Ngân nói chúng tôi trên danh nghĩa đã là vợ chồng nhưng muốn làm một người chồng thật sự tôi phải thay đổi theo chiều hướng tích cực cả về làm ăn và cách sống, tuyệt đối bỏ mọi thú vui vô bổ. Nếu được, Ngân sẽ là vợ của tôi, nếu không được Ngân vẫn sẽ là gái trinh rời bỏ tôi mà lấy người khác. Một thằng con trai như tôi, trời không sợ đất không sợ, vậy mà trước người vợ mới cưới bỗng có phần e ngại. Cô ấy là vợ tôi, nhưng từng lời nói và thần thái còn nghiêm khắc hơn cả mẹ tôi. Đêm tân hôn, chúng tôi ngủ chung một giường nhưng khoảng cách cô ấy tạo ra và muốn tôi vượt qua còn xa hàng vạn dặm.

Tôi tự nhủ với lòng sẽ tu tỉnh, sẽ cố gắng thay đổi thành con người mới. Nhưng mọi thú vui không thể từ bỏ một sớm một chiều. Làm được đồng nào tôi nướng vào cờ bạc và lô đề sạch. Một hôm tôi về nhà, giấu giếm lục tiền trong túi vợ, vợ tôi thấy nhưng cô ấy không nói gì. Tối đó, trong bữa cơm, cô ấy đặt lên bàn một xấp tiền nhỏ và một tờ giấy. Cô ấy bảo:

- Sáng nay em thấy anh tìm tiền, chắc lại cần tiền đánh bài đánh bạc. Hàng tháng anh đi làm không đưa về đồng nào, tiền em làm chỉ đủ trang trải sinh hoạt, làm gì có dư. Em vừa đi bán máu được một ít tiền đây, anh cầm lấy mà đi chơi đề chơi bạc.

Mẹ tôi nghe con dâu nói thì khóc ngất, còn tôi cũng hóa đá không biết nói thêm lời nào.

Tôi đã thay đổi từ đó, bởi đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy nhục nhã thật sự. Là một thằng đàn ông đã không làm gì được cho gia đình lại còn khiến vợ phải đi bán máu cho mình có tiền chơi đề, thật là không ngôn từ nào diễn tả được. Tôi biết là vợ tôi đã cố tình dùng chiêu để “chơi” tôi nhưng tôi vẫn bị nàng khuất phục.

Giờ thì tôi đã trở thành một người chồng tử tế, một người cha mẫu mực rồi. Giờ thì tôi nhận ra làm mẹ tôi cười cũng không khó khăn là mấy, làm vợ tôi yêu cũng rất dễ dàng. Hóa ra không có cám dỗ nào không thể vượt qua, không có thói quen nào không thể đoạn tuyệt, vấn đề là ở chỗ mình có muốn hay không mà thôi.

Nhờ có vợ, tôi đã trở thành một lao động chăm chỉ siêng năng, một người con ngoan, một người chồng tốt. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà, vợ tôi chỉ cần đề xuất là tôi thông qua hết. Tôi đột nhiên từ một “iêng hùng” trở thành kẻ sợ vợ nhất khu phố trong đề tài bàn tán của mọi người.

Hôm qua có thằng bạn rủ tôi đi nhậu, tôi bảo “để tao báo trước với vợ tao một tiếng xem có việc gì cần làm không đã”. Nó bĩu môi nhìn tôi:

- Vợ mày là cọp à, sao phải sợ thế?

- Không, cô ấy là sư tử. Nhưng tao sợ vợ tao chứ sợ vợ mày đâu mà xấu hổ.

Có lẽ, đàn ông bây giờ ít người vô dụng như tôi, nhưng nếu có thì tôi khuyên: Hãy nghe vợ, tin vợ. Vợ chỉ làm cho chúng ta tốt lên thôi. Nghe vợ, chắc chắn là sống khỏe, sống tốt. Nhưng yêu cầu đầu tiên là vợ các anh cũng phải tốt đấy nhé.

Tác giả bài viết: L.G

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok