Vợ chồng tôi sống chung với cha mẹ chồng. Thật ra tôi cũng không thích phải sống chung chạ với ai khi bản thân đã có nhà riêng đầy đủ tiện nghi. Nhưng chồng tôi là con trai duy nhất, tôi cũng không đành lòng ép buộc anh phải lựa chọn giữa mẹ và vợ.
Chồng tôi là nhân viên dưới quyền quản lí của tôi. Hồi đó, khi chúng tôi công khai yêu nhau, ai cũng bảo anh là "đi đường sau, yêu con gái Giám đốc để được nâng đỡ trong công việc". Chính bố tôi cũng có vài lần ngăn cản bởi hai gia đình không môn đăng hộ đối. Nhưng tôi gạt đi tất cả, kiên quyết với lựa chọn của mình bởi tôi rất yêu anh. Tôi còn cho rằng bố mình thật lạc hậu khi vẫn giữ quan điểm môn đăng hộ đối trong thời hiện đại này.
Cưới về rồi, tôi dần nhận ra, cuộc sống hôn nhân chẳng có màu hồng như tôi tưởng. Chồng tôi nhanh chóng hiện nguyên bản chất lười làm tham ăn. Đi làm thì thôi, về nhà là anh nằm ườn ra xem ti vi đợi mẹ hoặc vợ gọi xuống ăn cơm. Ăn xong rồi cũng chẳng thèm dọn cái chén cái đũa mà bỏ đi cà phê với bạn bè. Tôi nhắc nhở thì mẹ chồng lên tiếng bênh vực con trai. Sau cái lần bệnh nằm liệt giường, tôi mới có thời gian quan sát và biết được nguyên nhân. Tất cả cũng vì mẹ chồng tôi quá cưng chiều con trai.
Cưới về rồi, tôi dần nhận ra, cuộc sống hôn nhân chẳng có màu hồng như tôi tưởng. (Ảnh minh họa) |
Gần như mọi việc bà đều làm thay chồng tôi, trừ việc tắm rửa cho anh thôi. Nấu ăn xong rồi, bà lên mâm lên bát rồi bưng vào tận phòng cho anh ăn. Đến chén nước mắm anh cũng gọi với để mẹ bỏ dỡ việc đang làm lấy lên cho anh chứ anh không tự đi xuống lấy được. Rồi trái cây mẹ chồng luôn gọt sẵn, cắt tỉa đẹp đẽ để sẵn sàng trong tủ lạnh cho con trai ăn. Chồng tôi chẳng khác nào con chim to đầu lớn xác đợi mẹ mớm mồi cho.
Hôm vừa rồi, vợ chồng tôi cũng cãi nhau vì anh quá lười. Tôi đang bầu 5 tháng vẫn phải nấu ăn hầu chồng. Hôm ấy tôi mệt quá nên nhờ chồng xoa bóp tay chân hộ một lúc. Chỉ thế thôi mà anh hùng hổ mắng tôi leo lên đầu chồng ngồi, hành hạ chồng này nọ lọ chai.
Bao nhiêu chuyện dồn nén, tôi chịu không nổi nữa nên cãi nhau tay đôi với chồng luôn. Trong lúc giận quá, tôi in đơn ly hôn, vứt xuống bàn bảo chồng kí ngay để tôi còn nộp tòa án. Đúng lúc vợ chồng cãi nhau kịch liệt nhất, mẹ chồng tôi xồng xộc chạy vào. Bà chỉ tay mắng mỏ chồng tôi một trận vuốt mặt không kịp.
Tôi đắng họng, trân trối nhìn mẹ con họ rồi bỏ lên phòng mình. (Ảnh minh họa) |
Giây phút đó, tôi cứ nghĩ mẹ chồng bênh vực mình nên mừng lắm. Không ngờ, mắng con trai xong rồi, bà chốt luôn một câu: "Ly hôn rồi sau này công ty ấy rơi vào tay người khác bây giờ con ạ. Sao con dại thế?".
Tôi sững sờ. À, hóa ra là vì mẹ chồng tôi sợ chúng tôi ly hôn rồi thì chồng tôi không còn quyền thừa kế công ty nữa. Thế mà tôi lại cứ nghĩ bà thương yêu mình. Tôi đắng họng, trân trối nhìn mẹ con họ rồi bỏ lên phòng mình.
Mọi người ạ, tôi bỗng thấy hoang mang quá. Liệu chồng có thương tôi không hay cũng chỉ vì tiền bạc, vì công ty của bố tôi thôi? Rồi mẹ chồng như vậy, tôi có nên chủ động bàn với bố việc sang tên thừa kế trong tương lai, không để chồng tôi cùng đứng tên không nhỉ?
(thanhhong…[email protected])
Tác giả: N.T.M.H
Nguồn tin: helino.vn