Hạnh phúc là một tấm chăn hẹp. Người này ấm thì người kia sẽ lạnh. Valentine này tôi sẽ kể các bạn nghe câu chuyện của chính tôi-người ngoài lề hạnh phúc.
Khi tôi 20 tuổi. Tôi yêu đời, tôi lãng mạn nhưng tôi chưa từng yêu ai. Trong khi bạn bè chia tay đến lần thứ hai, thứ ba tôi vẫn ca bài ca cô đơn. Bởi vì tôi muốn tình yêu đầu tiên của tôi phải là cảm xúc thật sự chứ không phải là lo ế mà vơ đại một người để yêu. Tôi làm thu ngân kiêm phục vụ quán bia của chú tôi vào mỗi buổi tối. Ở đó tôi tận mắt chứng kiến người yêu, người chồng, người cha của người khác họ ra sao khi trong người đã có tý men. Họ nói năng, hành xử thật kinh khủng và tôi càng quyết tâm sẽ FA (độc thân) suốt đời.
Tối thứ 7 trời mưa. Quán vắng khách. Vợ chồng chú tôi đi vắng chỉ còn tôi dọn dẹp cửa hàng. Tôi ngừng tay bên đống cốc chén khi nghe tiếng xe dừng trước cửa. Một người đàn ông ướt sũng nước mưa bước vào gọi một ca bia. Tôi nhìn những giọt nước nhỏ tong tong trên quần áo anh mà thấy rét thay cho anh. Nhưng tôi không có thời gian bận tâm nhiều chuyện đó. Tôi phải dọn cho xong tàn dư của mấy bàn nhậu chiều nay. Vị khách tửu lượng rất khá nên tôi cũng vất vả chạy đi chạy lại mấy lượt. 23h30, tôi bắt đầu thu dọn bàn ghế chuẩn bị đóng cửa. Vị khách đã say mềm. Thanh toán xong thì cũng lăn đùng ra giữa quán. Tôi đành phải dắt xe máy anh vào cất rồi kêu giúp chiếc taxi về công ty anh. Phải chật vật lắm anh taxi và tôi mới đỡ anh ta lên xe được. Vị khách gục xuống ngủ say sưa. Có lẽ anh phải chán nản lắm mới uống say tới mức này.
Tôi và anh quen nhau vậy đấy, những tháng ngày anh công tác tại Hà Nội anh dành mọi buổi tối để có mặt ở quán bia nhà chú tôi chỉ để sau đó tôi lại gọi taxi đưa anh về. Mỗi ngày lặng lẽ trên taxi đưa anh về tôi thấy thiện cảm và đơn phương với anh. Một người tôi không biết chút thông tin gì. Tối thứ 7 khác, anh tới quán như thường lệ. Vẫn gọi bia, vẫn đi một mình, vẫn ướt lạnh như cái ngày đầu tiên gặp anh. Nhưng lần này tôi không mang bia cho anh. Tôi pha cho anh ly trà lipton nóng. Anh ngỡ ngàng, khẽ mỉm cười:
- Em không muốn đưa tôi về nữa hả?
- À, không. Tại em nghĩ anh đang bị lạnh một ly trà sẽ tốt cho anh hơn.
Anh không nói gì chỉ trầm ngâm bên tách trà nhỏ.
Tôi và anh quen nhau vậy đấy, những tháng ngày anh công tác tại Hà Nội anh dành mọi buổi tối để có mặt ở quán bia nhà chú tôi chỉ để sau đó tôi lại gọi taxi đưa anh về. (Ảnh minh họa)
Hà Nội rộng và đông người. Nhưng Hà Nội lạnh lắm vì anh chẳng quen ai. Nhưng cái cảm giác khi mình say được ai đó đưa về nó ấm lắm. Anh đã nói vậy khi tôi và anh lang thang ở những con phố Hà Nội. Thời gian trôi qua. Tôi càng ở bên anh lâu thì tình cảm tôi dành cho anh càng nhiều .Tôi mong chờ một tín hiệu nơi anh. Nhưng anh chỉ im lặng, hờ hững. Đêm đêm nằm thao thức trên giường tôi nghĩ về anh. Hay anh chỉ coi tôi là một người bạn, một người em? Hay anh đã có vợ? Nước mắt tôi ứa ra. Đừng là như vậy nhé.
Sinh nhật tôi, anh và tôi bên chiếc bánh thắp 20 cây nến trong một quán cà phê yên tĩnh. Tôi nhắm mắt thì thầm:
- Em ước anh là người yêu em.
Tôi biết tôi nói đủ to để anh có thể nghe thấy. Nhưng khi mở mắt ra anh vẫn cố thản nhiên như không nghe thấy gì. Anh giục tôi cắt bánh. Hai đứa ăn bánh, cười đùa nhưng nụ cười của tôi sượng ngắt. Anh đưa tôi về trước cửa nhà rồi quay xe đi.
- Anh!
Tôi gọi lại...
- Em yêu anh.
Im lặng. Một lát anh nói khẽ.
- Anh về đây. Muộn rồi em cũng nghỉ sớm đi.
Giờ thì tôi nổi khùng lên. Tại sao khi tôi chủ động tỏ tình với anh rồi anh vẫn không chịu thẳng thắn trả lời tôi. Tại sao anh không đón nhận cũng không từ chối tình cảm của tôi? Anh gieo hi vọng rồi lại giật nó khỏi tôi. Bao ấm ức tôi trút hết ra theo cách trẻ con nhất. Cũng đúng mà, anh là người đầu tiên tôi thích tôi làm sao có kinh nghiệm mà biết cái gì nên nói và cái gì không nên. Giận dữ, xấu hổ, tủi thân. Tôi trút hết vào anh. Anh nghe hết. Anh nói khi tôi không còn gì để mắng anh nữa.
- Anh xin lỗi, anh đã có vợ rồi. Anh không thể nhận lời yêu em để lừa dối tình cảm em được. Mình chỉ dừng lại ở tình bạn được không em?
Tôi sững người. Bó hoa anh tặng cả buổi tối tôi nâng niu giờ rơi rụng tan tác dưới chân tôi. Mất một lúc lâu tôi mới hiểu hết những gì anh nói. Có vợ...làm bạn.. Tôi bước vào nhà không quan tâm mình đặt chân vào đâu. Leo lên giường mà không cần tháo giày, tôi bỏ mặc những giọt nước mắt thi nhau rơi.
Hai tuần. Tôi không ra khỏi nhà. Không xuống quán bia. Không tha thiết bất kì thú vui nào. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm FA tôi cô đơn.
0h34 phút! Không ngủ được tôi trầm lặng bên ban công. Điện thoại reo. Anh gọi. Tôi tắt nguồn. Nếu anh đã có vợ, đã thẳng thừng từ chối tình cảm của tôi thì anh gọi để làm gì nữa? Để an ủi hay ban phát cho tôi tý tình cảm thương hại? Tôi ghét anh. Tôi không muốn nghĩ tới anh nữa.
3h05p sáng. Tôi mở điện thoại. 20 cuộc gọi nhỡ của anh và một tin nhắn duy nhất "Anh chờ em ở cổng nhà em". Khoác thêm chiếc áo tôi chạy xuống mở cổng Anh vẫn ngồi trước cổng trên mặt bê bết máu. Thấy tôi anh vụt đứng lên.
- Sao giờ anh còn đứng đây nữa. Anh sao vậy?
Anh ôm chầm lấy tôi. Mặc kệ cái đẩy ra yếu ớt của tôi. Tôi biết từ giây phút này tôi sẽ làm sai. Nhưng tôi đang hạnh phúc, thứ hạnh phúc cướp của người khác.
Thủa anh còn là chàng sinh viên tỉnh lẻ mới tốt nghiệp đại học đã may mắn được nhận vào một tập đoàn lớn. Được tổng giám đốc chiếu cố và gả con gái duy nhất cho anh. Một bước anh đã đổi đời. Có vợ đẹp, có biệt thự hàng chục tỷ, có địa vị mà bất kì kẻ nào cũng ganh tỵ. Anh biết ơn vợ và gia đình vợ. 15 năm phụng sự cho tiền, tới giờ anh không biết có lúc nào mình từng yêu chưa? Vợ anh không thể có con. Anh không bao giờ nghĩ tới ai bên ngoài vậy nên càng không có chuyện anh muốn có con bên ngoài.
Mỗi ngày trở về căn biệt thự rộng thênh thang vắng lặng lòng anh thấy trống rỗng. Chuyến công tác Hà Nội giám sát việc xây dựng chi nhánh tại miền Bắc anh đã bị lỡ nhịp bởi một người kém anh tới 17 tuổi. Để hằng đêm anh giằng xé giữa hai ý nghĩ sống thật với trái tim hay sống cho tình nghĩa vợ chồng. Anh quen vợ một tuần thì cưới, chưa đủ thời gian để yêu nhưng mười lăm năm qua đã có quá nhiều vui buồn khiến tình nghĩa vợ chồng sâu đậm. Sau đêm sinh nhật tôi, đêm nào anh cũng tới cổng nhà tôi cho tới khi tôi tắt đèn đi ngủ. Đêm nay, anh quyết định bày tỏ tình cảm của mình nhưng điện thoại tôi tắt máy. Anh cứ chờ tôi. Anh bị một nhóm thanh niên cướp mất xe và toàn bộ tài sản lại còn bị đánh bầm dập.
Tôi gục đầu vào ngực anh. Hạnh phúc trong bất an. Anh chỉ còn một tuần cuối cùng trước ngày kết thúc đợt công tác. Anh nói sẽ trở về vào ngày 19/6 kỉ niệm ngày cưới của anh chị. Anh dành nhiều thời gian bên tôi. Đưa tôi đi dạo trên những triền đê đầy gió thổi. Dạy tôi thả diều, những con diều vi vút trong gió lộng. Anh nói từng mơ ước được đưa vợ và những đứa con đi thả diều, được chạy chân trần trên cỏ xanh, được nói cười với những người mình yêu thương nhất. Anh đưa tôi đến nhà thờ vào một sáng chủ nhật. Tôi hơi bất ngờ khi phát hiện ra lí do anh biến mất mỗi sáng ngày nghỉ. Anh thường tới nhà thờ cầu kinh. Vậy là anh có tôn giáo khác tôi .Tôi thờ Phật, nhưng chỉ dịp lễ tết mới tới đền chùa. Tôi lặng yên quỳ bên anh nghe tiếng nguyện mà lòng thanh thản. Buổi cầu kinh kết thúc, anh và tôi ngồi lại nơi giáo đường. Anh kể tôi nghe về nghi thức đám cưới của người theo đạo Thiên Chúa. Tôi thấy đâu đó xa xa hình ảnh tôi trong chiếc váy trắng sánh bước bên anh tới trước Cha. Cha sẽ ban phước cho cuộc hôn nhân của tôi .Tôi biết đó là viển vông. Tôi không đòi hỏi anh li hôn để cho tôi danh phận. Chỉ là tôi muốn được yêu anh cho trọn mối tình đầu.
19/6. Ngày nước mắt tôi rơi còn vợ anh mỉm cười trong hạnh phúc. Anh không cho tôi đi tiễn anh ở sân bay. Anh nói anh ghét thấy tôi khóc. Tôi gật đầu đồng ý. Nhưng anh không hề biết rằng tôi lặng lẽ đứng ở xa nhìn anh. Tôi muốn thu vào mắt, cất vào tim hình bóng của anh để rồi sau này xa mãi mãi. Điện thoại báo tin nhắn. Tôi vội vàng mở máy.
- "Anh nợ em một chiếc nhẫn và lời cầu hôn. Một ngày nào đó anh sẽ trả lại em"
Tôi không gọi điện hay nhắn tin gì cho anh từ khi anh về Sài Gòn. Đó là cách duy nhất bảo vệ hạnh phúc của cả ba. Thứ hai hằng tuần anh tới công ty họp anh sẽ gọi cho tôi. Mỗi tuần chỉ có một ngày vui mừng, hạnh phúc để nghe thấy giọng Nam thân thuộc của anh. Để có thể nói cho anh những nỗi nhớ dày vò tôi cả tuần qua. Khi đó tôi thấy mình được sống trọn vẹn.
Tôi xin việc ở một công ty điện tử tại Bắc Ninh. Tôi cũng cần một công việc để ổn định cuộc sống. Và giờ tôi đã có thai. Tôi biết điều ấy khi anh về Nam hai tháng. Nhưng đó là bí mật tôi giữ cho riêng mình. Tôi yêu anh nhưng tôi không muốn dùng đứa con để trói buộc anh, để phá hoại gia đình và sự nghiệp của anh. Đứa bé lớn lên âm thầm cùng những nỗ lực của tôi để có thể lo cho con lúc chào đời.
Tỉnh lại trong bệnh viện. Tôi sững sờ nghe bác sĩ hỏi tại sao cái thai lớn như vậy mà tôi vẫn cố tình uống thuốc phá thai. (ảnh minh họa)
Một ngày, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của một phụ nữ người miền Nam. Tôi chưa từng gặp nhưng tôi biết đó là ai. Người đó hẹn gặp tôi ở quán cà phê gần nơi tôi làm việc. Tôi đối diện với chị- vợ của người tôi yêu. Chị mặc chiếc váy sang trọng, mang nữ trang đắt tiền. Còn tôi mặc đồng phục công ty. Tôi nghĩ chị sẽ đánh tôi, chửi tôi hay làm gì đó tương tự. Nhưng không, chị mỉm cười mời tôi ly nước cam đã gọi sẵn. Linh cảm của phụ nữ cho chị biết những biểu hiện khác thường của chồng. Chị đã thuê thám tử điều tra. Chị rất sốc khi biết về tôi và đứa trẻ. Chị quyết định bay ra Bắc gặp tôi. Khi nghe lời hứa của tôi rằng sẽ cắt đứt với chồng chị thì chị đã vui vẻ ân cần đỡ tôi đứng dậy ra về. Chị đưa tôi số tiền rất lớn để tôi lo cho cuộc sống sau nay. Khi bóng vợ anh vừa đi khuất tôi đã thấy những cơn đau bụng bất thường. Tôi ngã xuống đường ngất đi...
Tỉnh lại trong bệnh viện. Tôi sững sờ nghe bác sĩ hỏi tại sao cái thai lớn như vậy mà tôi vẫn cố tình uống thuốc phá thai. Tôi chết lặng nhớ tới ly nước cam vợ anh ngọt ngào mời tôi uống. Thật may là đứa bé không sao nhưng nó sẽ phải đối mặt với nguy cơ dị tật. Từng giọt nước mắt lăn dài, sự ghen tuông có thể khiến một người nỡ ra tay với đứa trẻ còn trong bụng sao? Tôi nằm im nghe con động đậy trong bụng. Em bé của tôi chắc đã sợ lắm.
Ngày trở dạ, một mình tôi vật lộn trong bệnh viện. Không người thân, bạn bè. Tôi nhớ anh quay quắt nhưng chỉ biết gọi tên anh trong thầm lặng. Đứa bé sinh ra khỏe mạnh. Con có chiếc mũi cao thanh tú của anh. Có đôi mắt đuôi dài và có cái miệng tròn vo. Tôi ngắm con thầm ước anh có thể bên tôi lúc này để chia sẻ niềm vui cùng tôi. Nhưng niềm vui, hạnh phúc đó là hạnh phúc đi mượn. Giờ đã đến lúc phải trả lại. Tôi sẽ sống với con cùng kí ức đẹp về anh.
Ba năm đã trôi qua như thế. Tôi nhớ anh nhưng không mong anh trở lại. Tôi yêu anh nhưng không mong anh là của riêng mình. Điện thoại tôi đổ chuông số của vợ anh. Tôi sợ hãi nghe máy. Tôi rất sợ có chuyện gì đó xảy ra nếu chị biết đứa bé vẫn còn sống. Nhưng có vẻ chị không quan tâm điều đó. Giọng chị lạnh lùng nói tôi ra sân bay đón anh. Anh sắp chết rồi. Anh bị ung thư gan. Giờ anh và chị đã li hôn. Toàn bộ tài sản đã giao lại cho chị. Tôi và đứa bé không được phép mơ về số tài sản đó. Tôi và con vội vã ra sân bay. Anh yếu tới mức chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Bốn năm xa cách. Tôi nhào vào lòng anh nghẹn ngào. Đứa con yên lặng nhìn anh mang vẻ mặt sợ hãi.
- Con hãy gọi ba đi con. Đây là ba con đó.
- Ba! Ba ơi! Giờ tới anh thật sự bất ngờ.Tôi chưa từng nói với anh về sự tồn tại của con. Có lẽ vợ anh cũng không cho anh biết. Đôi bàn tay anh run run chìa ra đón con vào lòng. Anh đã đợi quá lâu để có thể được làm cha. Anh òa khóc ôm chặt con tay còn lại cứ siết mãi tay tôi. Tôi không dám mơ có ngày như thế. Ngày anh thật sự về bên tôi. Dù ốm đau bệnh tật, dù khố rách áo ôm tôi chỉ cần anh là đủ rồi.
Tôi phải tăng ca nhiều hơn để đủ tiền lo chữa trị cho anh và cho con đi học. Mỗi ngày rời công ty tôi hoàn toàn kiệt sức. Nhưng về tới nhà nhìn anh và con cùng chơi đùa vui vẻ tôi tự nhủ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Vất vả một chút nhưng đổi lại ngày tháng anh bên con và tôi, tôi cũng cam lòng.
Một chiều thứ 7 anh biến mất chỉ để lại mẩu giấy nhỏ nhắn rằng anh có việc quan trọng phải đi. Suốt đêm mưa rả rích. Tôi thức trắng đêm tìm anh. Anh đang bệnh nặng như vậy lỡ xảy ra chuyện gì mẹ con tôi biết sống thế nào đây? Hết đêm. Sáng chủ nhật tôi cũng không thấy anh về. Tôi phờ phạc chỉ trực đổ xuống. Bỗng chuông điện thoại, một thanh niên lạ mặt thông báo anh bất tỉnh ở nhà thờ. Tôi dắt con lao tới tìm anh. Tôi xộc vào một đám cưới sắp cử hành nháo nhác tìm anh. Xung quanh tiếng vỗ tay vang rần. Anh tươi tỉnh, khỏe mạnh mặc vest chờ tôi bên đức Cha. Quá giận dữ tôi lao đến tát anh. Cơn giận của tôi không tài nào kiềm chế được.
Giờ đây, chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng tôi mới biết nửa câu chuyện còn lại anh đã giấu tôi. (Ảnh minh họa)
- Em đánh anh đi. Đánh xong thì phải làm vợ anh nhé.
Anh rút chiếc nhẫn trong túi ra đeo vào tay tôi. Đây có lẽ là đám cưới kì cục nhất từng diễn ra trên quả đất. Chú rể và quan khách ăn vận chỉnh tề còn cô dâu đầu tóc bù xù, mặc bộ đồ ngủ, chân thì đi hai chiếc dép khác nhau. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng. Phải mất hai tiếng chờ đợi mọi người mới thấy được diện mạo đúng nghĩa của cô dâu. Con tôi dắt tôi bước vào lễ đường trong tiếng violon dìa dặt như giây phút tôi đã từng mơ cách đây nhiều năm. Xung quanh gia đình, bạn bè, đồng nghiệp cùng đứng lên vỗ tay chúc mừng cho hạnh phúc của chúng tôi.
Giờ đây, chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng tôi mới biết nửa câu chuyện còn lại anh đã giấu tôi. Sau khi cho tôi uống thuốc phá thai, vợ anh trở về chị đã vô cùng ân hận khi biết những gì đứa bé có thể phải chịu vì hành động của mình. Nhưng tình yêu đã che mất lòng nhân ái trong trái tim chị. Chị rất sợ mất anh nếu anh biết tôi đã có con với anh. Anh sẽ bỏ chị để chạy theo mẹ con tôi. Nhưng chị cũng hiểu rất rõ tình cảm anh dành cho tôi không phải mối tình qua đường. Chính chị dựng lên bệnh án ung thư của anh buộc anh phải giả bệnh sắp chết, không một xu dính túi để thử thách tình cảm của tôi. Để chị có thể yên tâm ra đi nếu biết tôi cũng sẵn sàng hi sinh cho anh. Toàn bộ tài sản chị đổi tên cho con tôi. Chị nói đó là món quà chị muốn tặng lại để cho tương lai con tốt đẹp hơn. Giờ chị thấy rất thanh thản, chị sẽ đi tìm hạnh phúc mới của mình..
Tác giả bài viết: Nhung