Bố tôi là một người đàn ông gia trưởng. Từ nhỏ tôi đã nhận thức được mẹ sống rất khổ sở với bố. Cái gì bố nói đúng là đúng, nói sai là sai cấm có cãi. Bố nhìn con gà nói con vịt chị em tôi cũng phải dạ. Dọn cơm lên đứa nào chưa kịp mời bố mà vội ăn trước là cả mâm cơm thịt bị bố hất tung.
Con gái lớn hết rồi nhưng đứa nào không nghe lời bố là bị ông đè ra đánh ngay. Vì thế nhắc tới ông, ba chị em tôi chỉ có thể diễn tả bằng một từ duy nhất: hãi. Tôi còn là chị cả nên từ nhỏ đến lớn không biết đã ăn đòn bao nhiêu lần vì trông giữ em không cẩn thận và có cả những trận đòn tôi chịu thay em.
Tôi cắm đầu cắm cổ học vì muốn thoát khỏi bố. Ngày đậu đại học Đà Nẵng, tôi mừng phát khóc nhưng mẹ và hai em tôi thì buồn thấy rõ. Đêm trước khi đi nhập học, hai em cứ ôm lấy tôi. Nhìn một đứa đang học lớp 6, một đứa mới 4 tuổi mà tôi cay xè mắt. Tôi đi rồi chẳng biết lấy ai bảo vệ chúng nó khỏi bố.
Suốt 4 năm học đại học, tôi chỉ yêu duy nhất một mình T. T cùng quê, học cùng lớp với tôi, lại học giỏi, hiền lành. Năm đầu tiên, T tỏ tình vào đúng ngày lễ tình nhân. Từ lúc chính thức trở thành người yêu, tôi nhận ra rằng chỉ có bố tôi mới gia trưởng, đáng sợ thế chứ không phải đàn ông ai cũng vậy. Như T, anh sẵn sàng đạp xe 3km mỗi đêm chỉ để đưa tôi tới quán cơm tôi làm thêm. Những ngày mưa T sẵn sàng nhường áo mưa duy nhất của anh cho tôi. Mỗi mùa thi, T đều chủ động rủ tôi đi ôn bài, kèm tôi học những môn khó. Ở bên anh, tôi cảm thấy rất an toàn, bình yên.
Ở bên anh, tôi thấy an toàn và bình yên. (Ảnh minh họa) |
Cứ thế chúng tôi suy trì tình yêu tới tận khi cùng nhau ra trường. Và tôi vẫn giấu bố tất cả vì tôi biết ông sẽ không chấp nhận tôi yêu khi còn đang đi học. Mãi đến khi có việc làm ổn định, trả được hết nợ ngân hàng sinh viên tôi mới dám dẫn T về ra mắt.
Nhờ hoạt bát, nói năng lễ phép, lịch sự lại có việc làm ổn định nên bố tôi cũng tỏ ra thích T. Khi tiễn anh về, tôi còn khấp khởi mừng vì anh đã vượt qua được ải khó khăn nhất. Sau đó vài ngày thì T đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh. Yêu nhau 5 năm trời nhưng đây là lần đầu tiên tôi về nhà anh chơi. Tuy nhiên, mọi vui mừng, hồi hộp của tôi đều tan biến mất ngay khi tới cổng nhà anh.
Xe vừa dừng lại, tôi đã choáng váng thấy bố anh đang cầm cây rượt đánh mẹ anh. Mẹ anh vừa khóc vừa bỏ chạy ra cổng và suýt thì tông vào xe tôi. Thấy anh, mẹ anh vội núp sau lưng còn ba anh đứng chửi một trận toàn từ ngữ chợ búa. Tôi quay sang anh, mặt mũi anh cũng đang tối sầm lại.
Trưa ấy, bữa cơm diễn ra một cách gượng gạo, chẳng ai hé nửa lời với ai. Vừa ăn xong thì anh bảo tôi về luôn chứ không ngồi lại chơi như kế hoạch ban đầu nữa. Dọc đường về, tôi cảm thấy chông chênh. Bố anh còn vũ phu, bạo lực hơn cả bố tôi. Dù gì tôi cũng chưa từng thấy bố tôi đánh mẹ như thế.
Không lẽ tôi phải từ bỏ cuộc tình 5 năm trời này chỉ vì bố người yêu sao. (Ảnh minh họa) |
Tôi đem chuyện kể cho mẹ. Mẹ tôi nghe xong đã phản đối chuyện tôi với người yêu một cách cương quyết. Không chỉ thế mẹ còn đem chuyện kể cho bố tôi nghe. Bố tôi chửi tôi một trận. Ông nói không bao giờ chấp nhận gả con gái vào một gia đình như thế. Mặc tôi nói thế nào ông vẫn khăng khăng cho rằng vũ phu là di truyền, rồi T cũng sẽ trở thành một người chồng như thế.
Quá buồn vì mẹ không biết giấu chuyện, lại bị bố chửi không ngừng nên tôi to tiếng lại. Tôi nói bố gia trưởng, bố khó khăn, bố chỉ biết ép buộc con cái chứ chưa từng hỏi con cái muốn gì, thích gì, cần gì. Tôi cũng nói luôn tôi đi học là vì không muốn sống chung với bố nữa.
Và tôi bị tát. Nhưng người tát tôi là mẹ chứ không phải bố. Mẹ nói tôi điên rồ, nếu bố không hà khắc thế liệu chị em tôi có được giỏi giang như ngày nay không? Mẹ nói bố đã phải chịu khổ rất nhiều để nuôi tôi học, vậy mà tôi còn tỏ thái độ với ông. Tôi nhìn sang bố, ông đã bỏ đi ra vườn.
Sáng sớm hôm sau, tôi xin lỗi bố. Ông chấp nhận lời xin lỗi của tôi nhưng vẫn dứt khoát không chấp nhận T. Mấy hôm nay không khí trong nhà tôi căng như dây đàn, ngột ngạt đến khó thở. Tôi không muốn từ bỏ tình yêu 5 năm của mình. Nhưng tôi cũng sợ T giống bố anh đúng như lời bố tôi nói. Giờ tôi nên đưa ra quyết định thế nào đây?
Tác giả: Mỹ Hạnh
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ