- Mỗi hình xăm có ý nghĩa nhất định, có thể là về một người không thể quên hoặc những kỷ niệm không bao giờ muốn xóa đi. Tôi thường xăm hình khi có chuyện cực kỳ buồn. Lần xăm gần nhất cách đây khoảng một năm trước.
Thực ra, phụ nữ vốn yếu đuối, mỗi người chọn cách riêng để vượt qua nỗi đau của bản thân. Tôi thường im lặng và khắc ghi nó trên người nhưng có lẽ với người khác đây không phải cách hay cho lắm. Bây giờ, khi ở ngoài tuổi 30, tôi nhận ra nhiều điều trong cuộc sống. Nếu có buồn tôi cũng không lựa chọn xăm mình nữa.
- Bốn năm sau ly hôn, Vân Hugo ở hiện tại đã lấy lại hình ảnh tươi trẻ, rạng rỡ. Hình ảnh đó nói lên điều gì?
- Thực ra hoàn toàn do trang điểm thôi. Người phụ nữ luôn phải học cách để dù cả đêm qua có khóc sưng mắt thì sớm mai vẫn xinh đẹp ra đường, tự tin sải bước như không có chuyện gì xảy ra. Nó giống như bản năng. Ngoài ra, tôi muốn mình có công việc, là gương mặt cho hãng này hãng kia thì phải chăm sóc bản thân. Phụ nữ phải biết tự chăm sóc mình thì mọi thứ mới đến được. Tôi luôn ý thức về điều đó.
- Chuyện tình cảm hiện tại của chị thế nào?
- Có một câu là khi bạn khoe điều gì bạn sẽ mất điều đấy nên bây giờ tôi không muốn nhắc gì đến tình cảm cả. Tôi chỉ muốn nói đến công việc trên mặt báo thôi. Mà con người tôi sinh ra để làm việc chứ không phải yêu đương.
- Yêu đương, hôn nhân đều vất vả theo chị là vì đâu?
- Tôi cũng không giải thích nổi vì sao. Có lẽ kiếp trước tôi lăng nhăng chăng? (cười) Nếu theo luật nhân quả mà thế thì kiếp này tôi phải thay đổi rất nhiều. Để có người yêu thương mình, mình yêu thương, hai người chăm sóc nhau trong cuộc sống là điều rất khó.
- Người đàn ông có thể gắn bó với chị sẽ là người thế nào?
- Đơn giản thôi, một người có trách nhiệm. Khi có trách nhiệm, họ sẽ biết cách làm cho cuộc sống của họ bình yên và làm chỗ dựa cho phụ nữ. Bản chất cuộc sống vẫn phải đàn ông là điểm tựa. Tôi không muốn cứ luôn là người đứng ra gánh chịu mọi thứ như thế này nữa nên vẫn mong tìm một bờ vai thực sự.
- Một mình lo liệu gia đình, con nhỏ như hiện tại khiến chị cảm thấy ra sao?
- Rất mệt mỏi. Tôi bị stress rất nặng. Nhiều khi cũng muốn đến bác sĩ khám về tâm lý bởi tôi bị mất ngủ quá lâu. Mấy năm nay tôi không có cảm giác có một giấc ngủ thực sự mà cứ đêm trắng liên tiếp. Ai cũng bảo không biết tôi sẽ chịu đựng được đến bao giờ với hình thể mảnh mai thế này, khối lượng công việc lại quá lớn nữa.
- Áp lực kiếm tiền đối với bản thân chị như thế nào?
- Tôi thấy khá nặng nề vì con bắt đầu đi học, bố mẹ bắt đầu có vấn đề sức khỏe, đã đến lúc tôi cảm thấy phải có trách nhiệm với mọi người. Chính tôi cũng có vấn đề sức khỏe nên không biết mình sẽ làm được đến bao giờ và con cái có thể hưởng bao nhiêu cái mình dành dụm. Tất nhiên tôi không khuyến khích việc bố mẹ để tài sản sẵn cho con lớn lên chỉ hưởng thụ, nhưng tôi sẽ phải lo cho con học trường tốt để phát triển khả năng của cháu.
- Làm việc nhiều, Vân Hugo dành thời gian cho con trai như thế nào?
- Tôi rất ít khi được ở bên con nên luôn cố gắng hết mức có thể, thậm chí gương mặt còn lớp trang điểm cũng phải tranh thủ ngủ trưa với con. Tôi muốn con cảm nhận mẹ rất thương và luôn muốn ở bên. Con tôi lại quá tình cảm, rất thích có mẹ ở bên cạnh.
Nhiều lần, tôi đứng giữa những lựa chọn, luôn phải đau đầu liệu mình làm việc đó thì con sẽ như thế nào. Có những dự án lớn ra tiền nhưng phải đi xa mấy tháng, bắt buộc phải từ chối. Thường tôi chỉ nhận những công việc gần, ngắn hạn và không phải mất nhiều thời gian.
- Con trai chị bị ảnh hưởng thế nào khi hôn nhân của bố mẹ đổ vỡ?
- Bin là cậu bé nhạy cảm, yếu đuối. Lúc cháu còn quá bé, tôi không nhận ra nhưng khi con vào lớp một, mọi biểu hiện khá rõ. Thời gian đầu cháu không chịu học, nhìn thấy chữ là trốn luôn. Trong khi những em bé lớp một đã đọc vanh vách, con mình vẫn nhất quyết không chịu nhìn nhận mặt chữ. Bé từng chỉ viết được ba từ bố, mẹ, con vì bị ám ảnh vấn đề đó quá lớn. Những từ khác không đọc được nhưng gặp ba từ đó là đọc ngay. Tôi cảm thấy sợ khi mở vở của con ra chỉ thấy lặp đi lặp lại những dòng chữ ấy.
Thời điểm đó tôi khủng hoảng, bỏ hết công việc đưa con đi khắp các trung tâm chỉ mong một ngày con biết đọc.
- Hai mẹ con đã vượt qua cú sốc lớn thế nào?
- Điều kỳ diệu nhất là chính con trai nhận thấy sự vất vả của tôi. Có lần nhìn tôi khóc, bé nói: "Con đang rất cố gắng, mẹ có nhìn thấy sự cố gắng của con không?". Câu nói ấy làm tôi thấy mình phải dừng việc khóc lóc này lại ngay lập tức. Từ lúc đó con cũng bắt đầu chịu đọc, ví dụ đi máy bay đọc cho mẹ nghe những từ nhìn thấy. Tôi rất ghi nhận và động viên con đã làm tốt thay vì trách mắng. Tôi cảm thấy như đã vượt qua cái hố quá sâu mà trước đó mình tự đào và nhảy xuống.
May mắn là sau thời gian đó tôi vẫn giữ được công việc. Đến bây giờ cảm thấy hai mẹ con bắt đầu có ánh sáng cuối đường hầm để vượt qua. Thời điểm một năm trước tôi tuyệt vọng nhất là vì như thế. Mình buồn nhất cũng vì con thôi, không người đàn ông nào có thể làm mình buồn được ngoài người đàn ông bảy tuổi ấy.
- Chị giải thích với con chuyện bố mẹ ly hôn như thế nào?
- Bố cháu thi thoảng vẫn gặp để con thấy có sự gần gũi. Nhưng càng lớn Bin càng nhạy cảm, tinh tế hơn nên tôi phải tìm cách giải thích nhẹ nhàng nhất, rằng vì sao bố mẹ các bạn khác ở cùng nhau hay mối quan hệ giữa bố và mẹ giờ thế nào. Tôi lý giải theo kiểu rất trẻ con là giống như con và bạn chơi với nhau, khi xích mích thì không chơi nữa, bố mẹ cũng vậy. Bây giờ cháu đang hiểu dần và hiểu đúng bản chất sự việc hơn, vì cũng bắt đầu lớn rồi.
- Việc phụ nữ ly hôn và đơn thân nuôi con không phải hiếm trong thời nay. Chị nhìn nhận gì về điều này?
- Việc đó bây giờ nhiều quá đến mức nhiều khi tôi thấy giật mình. Tôi không bao giờ muốn nó diễn ra với người khác bởi mình hiểu nó khó khăn thế nào. Bản thân tôi rất may mắn trong công việc, kể cả lúc không làm gì cũng có người gọi đi làm. Thế nhưng có những phụ nữ bình thường chỉ ở nhà làm nội trợ, tự nhiên một ngày bị ly hôn, tôi rất thương xót. Tôi đã giúp đỡ nhiều người như thế, thường là chỉ cho họ cách vượt qua chứ không chỉ đơn giản là giúp về vật chất. Tôi hy vọng khi giúp đỡ nhiều người như vậy, ông trời sẽ mỉm cười và cho mình một điều gì đó.
- Sau đổ vỡ, cảm giác của chị với hôn nhân thế nào?
- Nếu người đàn ông đủ tốt, thương và tôn trọng mình thì tôi sẽ chấp nhận. Có tình thương là mọi thứ sẽ được giải quyết, còn yêu thôi thì không đủ. Họ thương mình là phải dành thời gian, sự quan tâm, thấu hiểu mình. Bây giờ với tôi cũng khá khó để tìm thấy một người như thế.
Tác giả bài viết: Anh Sa