Cuộc sống

Ước gì ngoại tình chỉ là giấc mơ

Cuộc sống của tôi lẽ ra cứ thế trôi đi một cách tẻ nhạt với con đường bùi bặm đến cơ quan, rồi chiều đón con về khi tan sở, ăn cơm, xem tivi và ngủ. Chỉ thế thôi!

Cuộc hôn nhân ngày nào giờ đã trở thành một thói quen đến mức tôi cảm nhận nó như con đường cũ kỹ tôi đã đi về suốt 10 năm.

Cho đến khi tôi gặp Phượng, mối tình đầu đơn phương của tôi, đi ngang qua đó. Con đường cũ kỹ bỗng dưng mới lạ, bởi Phượng mới chuyển công tác về một cơ quan nằm ngay trên con đường hàng ngày tôi vẫn hai lần đi về. Ngày ấy, tuổi 20 với nhiều mơ ước, với sự rung động đến tận cùng của con tim. Tôi đã yêu Phượng. Phượng xinh đẹp, da trắng, tóc dài, mắt lúng liếng, ngực căng tròn non tơ… thế mà Phượng chẳng bao giờ đón nhận tình cảm của tôi. Tình yêu đơn phương nhưng cứ khắc sâu trong tim tôi, cho đến khi tôi gặp Oanh, tình yêu đằm thắm của tôi, vợ của tôi bây giờ.

Cái hôm gặp lại Phượng, em bảo: “Em bỏ chồng rồi, biết thế ngày xưa yêu anh thì có phải bây giờ ấm êm không?”. Chả biết Phượng nói đùa hay thật, nhưng trái tim tôi lại đập dữ dội trở lại. Phượng luôn làm được điều đó, điều khiển con tim tôi chệch nhịp dù thời gian đã trôi đi qua gần 2 thập kỷ rồi gặp lại. Chúng tôi bỗng nhiên chờ đợi nhau trên con đường ấy, mỗi chiều tôi tranh thủ về sớm ghé qua ngồi với Phượng một lát trong quán cà phê. Những sáng tôi đi làm sớm để cùng ăn sáng với Phượng. Những gì mà ngày xưa không thể thì bây giờ bỗng nhiên cứ ngập tràn trong mối quan hệ của chúng tôi.

Khi tôi và Phượng bước ra khỏi cái nơi mà tôi nghĩ “đây mới thật sự là yêu” ấy, thì Oanh đang đứng ở phía ngoài - Ảnh minh họa

Cứ thế, chúng tôi tiến gần nhau hơn, cho đến khi tôi trở Phượng vào nhà nghỉ mà Phượng không phản đối. Chúng tôi lao vào nhau, hạnh phúc, thỏa mãn. Khi tôi và Phượng bước ra khỏi cái nơi mà tôi nghĩ “đây mới thật sự là yêu” ấy, thì Oanh đang đứng ở phía ngoài. Oanh nhìn tôi, nhìn Phượng, câm lặng. Phượng vội vã lấy xe lao nhanh về phía con đường ngược lại như muốn chạy càng xa càng tốt. Còn tôi, bản năng tự nhiên, tôi không chạy theo Phượng mà cúi mặt đi về phía Oanh. Mọi lời nói khi ấy đều chẳng có tác dụng gì nữa. Oanh im lặng cho đến khi tôi chẳng chịu nổi nữa. Tôi khăn gói rời khỏi căn nhà cũ, cuộc hôn nhân mà tôi cho là cũ, để bỏ lại những gì đã cũ.

Nhưng mới chỉ đi được vài bước chân, tôi đã vùng quay lại. Tôi nhận ra trái tim mình còn mới nguyên với tình yêu của Oanh, người vợ đã mang lại cho tôi những thứ êm đềm mà tôi ngu ngốc định nghĩa bằng một từ ấu trĩ: “đã cũ”. Ngay cả việc đi lại trên con đường cũ đã 10 năm hay việc đưa đón con đi học đúng giờ, thật ra cũng là một thứ êm đềm mà Oanh và các con đã dành cho tôi.

Thế nhưng tôi đã nhầm. Khi mọi thứ “cũ” bỗng nhiên vuột khỏi tay, tôi mới nhận ra giá trị của nó. Tôi xách va li quay lại, nói với Oanh: “Em làm gì anh cũng được, nhưng anh muốn ở lại đây với em, với con”. Oanh không đuổi tôi đi, nàng chỉ gật đầu. Chỉ cần thế thôi, tôi sẽ bằng mọi giá xoa dịu những tổn thương nơi Oanh, hy vọng một ngày nào đó, con đường tôi đi lại vẫn như ngày xưa. Và trong những ngày tháng sau đó, tôi luôn ước gì, cuộc ngoại tình kia chỉ là một giấc mơ. Khi tôi tỉnh dậy, tôi mới cảm thấy trân quý hơn những gì mình đang có.

Tác giả: Lê Tuấn

Nguồn tin: Báo Gia đình Việt Nam

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok