Ảnh minh họa |
25 tuổi tôi lấy chồng, vợ chồng tôi đều xuất thân từ quê nghèo, ra thành phố lập nghiệp. Hồi mới cưới, hai vợ chồng chưa có công việc ổn định, nên cuộc sống vô vàn khó khăn. Chúng tôi phải đi làm bằng xe máy tàu và ở nhà trọ 10m2, ẩm thấp và bẩn thỉu.
Thu nhập hàng tháng, trừ thuê nhà, ăn uống, hai vợ chồng chỉ dành dụm được khoảng 5 trăm đến 1 triệu đồng. Chúng tôi luôn nghĩ, nếu có con, sẽ không đủ sức nuôi nổi con, nên sau cưới vẫn có kế hoạch không sinh con.
Vậy mà tôi lại dính bầu. Khi con được 2 tháng tôi mới phát hiện mình mang thai. Vợ chồng tôi đã suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng rất nhiều và rồi đi đến quyết định bỏ thai, vì sợ sinh ra sẽ không nuôi nổi con. Sợ con thiệt thòi vì cuộc sống thiếu thốn về kinh tế.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ nhà, nhưng đến bệnh viện, cả hai vợ chồng tôi cứ dùng dằng mãi không đưa ra được quyết định bỏ hay giữ lại thai. Bác sĩ thực hiện thủ thuật phải gắt lên, yêu cầu đưa ra quyết định thật nhanh. Tôi gật đầu, vừa khóc vừa leo lên bàn để bác sĩ làm thủ thuật phá thai.
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi làm việc thất đức như vậy, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa thôi day dứt vì đã từ chối giọt máu của mình. Hiện tại, tôi đã có 2 đứa con, một trai, một gái, ngoan ngoãn và kháu khỉnh, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ đến đứa con tôi đã từ chối năm xưa.
Suy nghĩ nhiều quá, nên thi thoảng trong giấc mơ tôi vẫn nhìn thấy con, thấy con khóc gọi tôi, còn tôi lại không quay lại bế con. Tôi thương con và hận mình thật nhiều. Nếu tôi sinh ra, bây giờ con cũng được 8 tuổi. Vậy mà, tôi đã từ chối khi con đến với mình.
Tôi luôn cảm thấy ân hận và nghĩ mình là một người mẹ tồi, tôi không xứng đáng với con.
Chỉ mong, con tha thứ cho tôi và sớm được đầu thai ở một gia đình khác, ở đó, con nhận được tình yêu thương từ bố mẹ mình, chứ không phải như vợ chồng tôi. Từ chối đứa con của mình, chỉ vì lý do không đủ kinh tế.
Tác giả: Thanh Hương
Nguồn tin: Báo Đất việt