Cuộc sống

Tôi đã đi vào đường ngược chiều

Tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ đầy mộng mị. Đêm qua tôi lại say. Tôi cứ tưởng rằng uống thật nhiều rượu, say bí tỉ đi thì có thể quên hết mọi sự trên đời. Nhưng không phải, bởi sau mỗi lần tỉnh lại tôi lại càng cảm nhận rõ sự bệ rạc, bi đát của chính mình.


ngc chieu 1469064349182

Từ trước tới nay, trong suy nghĩ của tôi chưa bao giờ xuất hiện hai từ “ngoại tình”. Tôi yêu vợ tôi, yêu đến si mê từ ngày cô ấy mới chỉ là cô bé 16 tuổi với hai bím đuôi sam ngoe nguẩy. Cô ấy càng xinh đẹp, tôi lại càng vất vả để vượt qua từng vòng loại với bao nhiêu chàng trai trong làng. Cuối cùng tôi đã chiến thắng nhờ sự chân thành và tình yêu bền bỉ. Em trở thành vợ tôi trong niềm hạnh phúc không gì có thể so sánh. Con ra đời, hạnh phúc càng nhân lên gấp bội. Cứ mỗi lần nhìn hai mẹ con say ngủ, tôi lại tự hỏi lòng, hạnh phúc này có thật là của tôi không? Tôi có một công việc tốt, một người vợ hiền ngoan mà tôi yêu thương hết mực, và cả cậu con trai bé bỏng kia nữa. Ông trời có phải đã ưu ái tôi quá rồi chăng?

Em xuất hiện, ồn ào và năng động. Tuổi ngoài hai mươi tràn đầy nhựa sống của em đã khua dậy không khí của cả phòng vốn là những người trầm mặc bởi quá nhiều mối lo toan vướng bận. Bao nhiêu chàng trai trong công ty xum xoe ngỏ lời đưa đón. Em khẽ cười rồi từ chối hết thảy, vậy mà hơn một lần em xin tôi đi nhờ xe.

Em nói em thích tính điềm đạm của tôi, ngưỡng mộ hạnh phúc mà tôi đang có, và em ước tương lai mình may mắn sẽ có một người chồng chung thủy và chu đáo giống như vợ tôi đã có tôi. Ai bảo chỉ có đàn bà mới yêu bằng tai? Đàn ông thực ra cũng rất thích những lời nói dịu ngọt. Tôi nhận ra lâu lắm rồi vợ tôi đã không còn ngọt ngào như vậy nữa. Mỗi lúc về nhà, những câu chuyện của vợ tôi luôn là việc học của con cái, là những dự định, những kế hoạch cho tương lai. Rồi chuyện họ hàng hai bên nội ngoại…Tất nhiên tôi biết, người đã có gia đình luôn có nhiều mối lo toan và thực dụng, và tôi không bận tâm quá nhiều về việc vợ tôi đã khác ngày xưa.

Điều tôi bận tâm lúc này lại chính là em ấy. Bên em tôi cảm giác mình như trẻ lại, quên đi mọi lo lắng suy tư. Bên em tôi tưởng như mọi thứ đều một màu hồng êm dịu. Giọng em nói, tiếng em cười chẳng biết từ lúc nào đã trở thành nỗi nhớ. Có lần lúc đêm khuya, không biết em có chuyện gì buồn mà gọi điện. Thật không may vợ tôi bắt máy, cô ấy ngay lập tức chuyển cho tôi. Tối đó trước khi đi ngủ, vợ nhắc “với tư cách người chồng người cha em chưa có gì phàn nàn về anh cả. Nhưng những mối quan hệ bên ngoài anh nên cẩn trọng một chút”. Ý vợ trách khéo, không phải tôi không biết, nhưng rồi hôm sau tôi đã để yên cho em gục vào vai tôi mà khóc. Cô gái trẻ này nhìn mạnh mẽ mà vô cùng yếu đuối, khiến lòng tôi bất giác xúc động.

Hình như có ai đó đã từng ví: Ngoại tình cũng giống như việc ta đi vào đường ngược chiều vậy. Đi vào đường ngược chiều tức là sai, là phạm luật, vừa đi vừa lo sợ bị “tuýt còi”, nhưng thoát rồi thì cảm thấy vô cùng thích thú. Ngoại tình không khác gì như thế, biết rõ là sai đấy, là mạo hiểm đấy, là “yêu trong sợ hãi” đấy, thế nhưng lại cảm thấy hồi hộp và thú vị vô cùng. Ăn vụng lúc nào cũng ngon. Và tôi, trong phút giây con tim yếu mềm đã vứt bỏ hết những tôn chỉ yêu thương mà tôi đã đặt ra cho mình trước đó. Tôi vụng trộm yêu đương, vụng trộm hẹn hò. Tự nhắc mình dù thế nào cũng không để nó ảnh hưởng đến gia đình. Tất cả chỉ như một cơn gió thoảng qua thôi, không sao cả, vợ mình sẽ không biết đâu.

Tôi nhìn bề ngoài cũng không có gì thay đổi, chỉ là trong tâm tư có ít nhiều xáo trộn. Ví như thấy con trai mặc chiếc áo màu vàng, tôi lại nhớ ra em cũng có một chiếc áo màu vàng. Vợ tôi thích ăn mực xào, em cũng thế…Em ở trong suy nghĩ tôi mỗi đêm ngay cả khi bên cạnh tôi là tiếng thở đều của vợ. Tôi tự biết mình không đúng rồi, biết là có lỗi với vợ, nhưng trong phút chốc lại chưa muốn thoát ra khỏi những cảm giác vụng trộm sai lầm nhưng rất dễ chịu đó.

Em bảo muốn ăn tối cùng tôi, đắn đo mãi tôi quyết định gọi điện báo với vợ cắt cơm nhà. Sau cuộc hẹn, tôi trở về. Trên đường về vẫn không quên tạt vào cửa hàng hoa mua mấy bông cúc tím, vợ tôi cực kì thích hoa cúc tím. Trong mắt vợ tôi mà nói, có lẽ tôi vẫn là ông chồng tuyệt vời. Đồng hồ mới chỉ chín giờ tối mà nhà đã tắt đèn tối om. Một không khí bao trùm cho tôi thấy rằng sự bất an đang hiện hữu. Một tờ giấy nhàu nhĩ đã được cố tình kéo thẳng lại đặt trên bàn, trong đó là những nét chữ quen thuộc của vợ: “Em đã vò nát tờ giấy này rồi lại vuốt thẳng lại, nhưng dù cố gắng đến mấy em cũng không thể làm nó thắng thớm lại mà không có những nếp gấp. Lòng tin của em, tình yêu của em dành cho anh cũng giống như tờ giấy này, đã bị anh vò nát”.

Trong phút giây lòng tôi là một mớ bòng bong hỗn độn, rốt cục vợ biết chuyện từ khi nào?vì sao cô ấy biết? sao cô ấy lại im lặng? Nhưng những điều đó thực ra có quan trọng gì, quan trọng là lúc này đây, trong ngôi nhà rộng lớn và đầy đủ tiện nghi này không thấy vợ đâu nữa, vắng cả tiếng cười nói của cậu con trai. Chẳng lo lắng là vợ con đi đâu, vì ngoài ngôi nhà này, vợ vẫn còn nhiều chỗ để về. Chỉ có lối về trái tim của vợ tôi dành cho tôi đã khép lại. Tôi phải làm gì, làm thế nào để có thể xoa dịu những tổn thương, để lại có thể hạnh phúc đi về trong tình yêu ấy?

Đã mấy ngày liền, mỗi tối tôi đều chìm trong những cơn say, say để mỗi đêm có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Nhưng rồi mỗi sáng tỉnh dậy tôi lại càng thấy mình buồn chán và thê thảm. Có những lúc như lúc này đây, khi chỉ có một mình, ngồi suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện mới đau đớn nhận ra: Chẳng phải ai khác, chính bàn tay tôi đã nhặt đá ném tới tấp xuống mặt hồ yên ả.

Tác giả bài viết: L.G

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok