Cuộc sống

Tôi có nên thú nhận quá khứ đau đớn với chồng mình?

Chuyện tôi bị đánh, cả xã đều biết, có người còn nhổ nước bọt, phỉ báng mỗi khi tôi đi qua. Tủi nhục, mẹ đưa tôi cùng em gái vào Nam 'trốn chạy' sự đàm tiếu của người đời.

Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo của Quảng Ninh. Dù cuộc sống vất vả, nhưng bố mẹ vẫn cố gắng để chị em tôi được ăn học đầy đủ. Khi cuộc sống gia đình đang hạnh phúc, bố tôi cặp bồ với người đàn bà khác. Mẹ khóc nhiều lắm, mẹ đã cố để níu giữ bố, nhưng ông vẫn nhất quyết ly hôn.

Năm đó, tôi tròn 10 tuổi, gia đình rơi vào cảnh chia lìa. Chị gái theo bố lên thành phố sống, còn tôi ở với mẹ. 3 năm sau, mẹ đi bước nữa, từ đó tôi sống trong chuỗi ngày kinh hoàng. Không chỉ bị cha dượng đánh đập, hành hạ, tôi còn phải nghỉ học.

Khổ cực, không ít lần tôi bỏ nhà đi bụi cùng đám bạn xấu, có những hôm đói quá, chúng tôi rủ nhau đi ăn trộm. Rồi một đêm, khi vừa đột nhập cửa hàng tạp hóa, tôi bị chủ nhà bắt gặp, cũng may sau khi biết lý do tôi "sa ngã" họ đã tạm tha và khuyên tôi nên về nhà.

Ảnh minh họa.

Sau hôm đó, không còn nơi để đi, tôi quay về tìm mẹ. Trở về mới hay, sau ngày mẹ sinh em gái không lâu, cha dượng tôi cũng đã bỏ đi. Mẹ khóc, cầu xin tôi hãy ở nhà với mẹ, tu chí làm ăn, rồi lấy một tấm chồng.

Hạnh phúc chẳng tày gang khi không lâu sau đó, bước sang tuổi 18, tôi có cảm tình với T., chủ thầu một công ty xây dựng. Tôi bất chấp lời khuyên ngăn của mẹ và người thân mà lao vào cuộc tình với một kẻ lai lịch không rõ ràng. Nhiều lần mẹ khuyên tôi nên tỉnh táo, tìm hiểu kỹ về anh ta, nhưng tôi bị những lời ngon ngọt của hắn làm cho mờ mắt...

Một hôm, tôi cùng hắn lên thị trấn, khi vừa đến cổng nhà nghỉ quen thuộc, một người phụ nữ lạ mặt xông vào đánh tới tấp. Người phụ nữ ấy hét vào mặt tôi: "Ả đàn bà lẳng lơ, sao mày dám ngoại tình với chồng tao?". Rồi cô ta mắng chửi tôi là: "Con giáp thứ 13", "kẻ thứ 3 phá hoại gia đình người khác",...

Dù tôi đã cố giải thích, thanh minh, nhưng cô ta vẫn không ngừng chửi, không ngừng đánh. Sau trận đòn “thừa sống, thiếu chết” ấy, tôi đã tự giải thoát khỏi gã đàn ông bỉ ổi kia, nhưng nỗi đau đớn vẫn đeo bám tôi cả cuộc đời.

Chuyện tôi bị đánh, cả xã đều biết. Có người còn nhổ nước bọt, phỉ báng mỗi khi tôi đi qua. Tủi nhục, mẹ đưa tôi cùng em gái vào Nam để “trốn chạy” ánh mắt dị nghị của người đời.

Hai năm sau mẹ qua đời vì tai nạn, trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ dặn tôi phải ráng sống làm lại từ đầu, chỉ có tôi mới là chỗ dựa tốt nhất cho em gái. Khi có chút vốn, tôi mở cửa hàng kinh doanh. Giờ tôi đã bước vào tuổi 40, có 2 đứa con cùng T.- người chồng hết mực yêu thương vợ con. Em gái tôi cũng đã đi làm và có công việc ổn định.

Nhưng có lẽ, quá khứ là phần ký ức tôi không thể nào quên được, không ít đêm khi tỉnh giấc, mọi thứ lại hiện về khiến tôi đau đớn khôn nguôi. Đôi lần tôi định chia sẻ với chồng, nhưng tôi sợ anh sẽ sốc và không thể chấp nhận được người phụ nữ như tôi. Giờ tôi phải làm sao để thoát khỏi nỗi ám ảnh ấy đây? Xin hãy cho tôi một lời khuyên?

Tác giả: Hương Chi

Nguồn tin: Báo Đời sống và Pháp luật

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok