Cuộc sống

Tình một đêm và cuộc hôn nhân 10 năm

Trong căn phòng có ánh điện lờ mờ, chị cuốn vào một cuộc yêu đầy đắm say…

“Em muốn anh làm như thế nào?”, “Có thể nói cho anh nghe cảm giác của em được không?”, “Em ơi, anh thật sự yêu em rất nhiều đấy!”… - Những lời nói ngọt ngào ấy, chị chưa từng được nghe một lần trong quãng thời gian hơn 10 năm chung sống cùng chồng nhưng lại được người đàn ông chỉ mới vài lần gặp gỡ rót vào tai. Chị nghĩ mà thấy thương mình quá, những đam mê, ái ân, lãng mạn tuyệt vời này, đáng ra chị phải được hưởng, được biết đến từ lâu lắm rồi chứ? Sao đến tận bây giờ chị mới được trải nghiệm?

Chồng chị là công chức. Sáng anh rời nhà đến cơ quan, chiều lại từ cơ quan về nhà. Lịch răm rắp tuân theo như thế cả mười năm nay không hề thay đổi. Anh cũng chẳng mấy khi đi sớm về muộn, rất ngại phải xê dịch, ghét đi công tác và lúc nào cũng kiệm lời, dù là với cả mẹ con chị. Về tới nhà, anh chỉ nói đúng một câu chào rồi lại vào phòng ôm máy tính hoặc đọc sách. Khi được chị thông báo là cơm sắp xong thì anh sẽ đi tắm, rồi ra ăn cơm với cả nhà. Tivi luôn bật để anh có thể theo dõi tin tức thay vì nói chuyện với vợ.

Chị đã nghĩ, cái bình yên phẳng lặng, không cãi cọ, không cảm xúc tức giận ấy có khi cũng được gọi là hạnh phúc. Anh hiền lành, ngoan ngoãn như bao người cũng thường nhận xét, nên chẳng có chuyện gái gú, rượu chè, cờ bạc hay đàn đúm đêm hôm. Chị lúc nào cũng có anh bên cạnh. Nhưng buồn một nỗi là dù chị có thay đổi kiểu tóc mới, có mua sắm thêm vài bộ cánh thật sexy thì anh cũng chẳng đưa ra nửa lời nhận xét hay ngạc nhiên tột độ gì cả. Chị bên ngoài rực rỡ, độc lập bao nhiêu thì khi về nhà, gặp phải anh cũng biến thành một khúc gỗ không hơn chẳng kém.

f46 1487933371172
Ảnh minh họa

Chị chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ ngoại tình, sẽ khiến cho hình ảnh của mẹ xấu đi trong mắt con gái. Nhưng đến khi trái tim chị cứ đập loạn nhịp vì một người nào đó thì chị chẳng còn có thể kiềm chế được. Chị vẫn giữ cho khuôn mặt của mình lạnh tanh, không cảm xúc trước người ta. Nhưng chị nào đâu ngăn được lồng ngực đang thổn thức, đang đập liên hồi sau mỗi lần phát hiện ánh mắt người đó vừa thoáng hướng về phía mình trong giờ làm việc. Trời ạ, chị nghĩ mình điên thật rồi, điên thật rồi…

Chị đoan chính, nghiêm trang lắm mà. Sao có thể vì một gã giám đốc trời ơi đất hỡi mới về mà phá vỡ tôn chỉ của mình trong bao nhiêu năm qua. Nhưng rõ ràng là người ta cũng có ý với chị. Những bông hoa hồng vô tình giấu trong hộc tủ, những email mùi mẫn lẫn trong hàng tá email công việc xin được đi café một lần với chị đâu thể coi như là không có gì. Chị không biết rằng ở cái tuổi ba lăm, mình vẫn ngời ngời son trẻ, vẫn sắc nét chẳng kém ai và cơ thể ba vòng cân đối của chị vẫn là khao khát của bao gã đàn ông khác, ngoại trừ chồng chị ra đó thôi.

Để rồi, cái ngày có thể vừa gọi là cạm bẫy, vừa gọi là cơ hội để chị quên đi sự nghiêm khắc với chính mình cũng đến. Đó là buổi tiệc mừng giám đốc mới của cả công ty. Người ấy đề nghị chị nâng ly chúc mừng mình hết lần này đến lần khác và chị chẳng thể chối từ. Trong hơi men ngà ngà say, cứ ai chúc thì chị cũng sẵn sàng đáp lại. Chị thấy mình vui, cười thả ga và cởi mở hơn rất nhiều. Lần đầu tiên, chị biết mình say. Đầu óc ong ong, mụ mị và chẳng nhớ nổi là mình cần làm gì nữa. Chỉ biết, có người đề nghị được đưa chị về và chị gật đầu đồng ý.

Chuyện gì đến cũng đến. Trong căn phòng có ánh điện lờ mờ, chị tự mình hoang dại cởi bỏ hết tất cả những váy áo trên người và cuốn người đối diện vào một cuộc yêu đắm say. Chị sống thật với cái bản năng phụ nữ quá sức mãnh liệt trong cơ thể mình. Chị nghe những lời thì thầm từ người ta, cảm nhận cái cảm giác thăng hoa mà hơn mười năm nay chị chưa từng được biết đến. Chị say nhưng vẫn tỉnh lắm. Chị hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không muốn ngăn lại. Bất giác, chị rơi nước mắt. Chị không biết, mình đang là ai nữa…

Cuộc ân ái kết thúc cũng là lúc chị tỉnh, ngồi bật dậy và với tìm cái điện thoại của mình. Hết khóc rồi chị lại cười đầy cay đắng khi thấy đã là 11h đêm mà cũng không có cuộc gọi nhỡ nào cho chị. Chị không biết mình nên vui hay nên buồn nữa vì ngay cả khi vợ về muộn như thế này thì chồng chị cũng không hề lo lắng, ghen tuông chứ đừng nói là bổ đi tìm. Chị là ai trong cuộc đời anh, hay chỉ là cái bóng vô hình lặng lẽ bước bên đời không hơn không kém?

Chị mặc lại đồ rồi rời phòng khách sạn, gọi một chiếc xe taxi và về nhà. Mở cửa bước vào, hai bố con đã yên lặng chìm vào giấc ngủ tự lúc nào. Chị không biết mình phải làm gì tiếp với tấm thân đã vấy bẩn này đây? Dù những cảm xúc mãnh liệt ban nãy vẫn còn ám ảnh chị, khiến chị muốn lao vào mà đấm đá cấu xé người chồng của mình. Chị chỉ kịp nhận ra mười năm qua là cực kỳ vô nghĩa, trống rỗng và chẳng thể tròn đầy bằng một đêm hôm nay… Chị không chắc, cái sự đoan chính của mình sẽ không bị phá bỏ, chỉ là quá sợ gia đình này bị tan vỡ mà thôi.

Tác giả bài viết: Linh Lam

Nguồn tin:

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok