Tôi là một người đàn ông, phải viết ra những dòng tâm sự thế này, thật sự tôi cũng khổ sở vô cùng.
Người vợ đầu của tôi mất cách đây 5 năm vì căn bệnh ung thư. Khi đó con gái tôi mới tròn 3 tuổi, còn bé bỏng lắm. Tôi đau khổ nhưng đành giấu nhẹm mọi thứ vào trong, cố gắng làm lụng kiếm tiền, mong nuôi dạy con cho tốt.
Song mọi người cũng biết cảnh gà trống nuôi con khó khăn cỡ nào. Bố mẹ tôi đã già cả lại ốm yếu, tôi không nỡ nhờ ông bà từ quê lên phụ giúp, đành 1 mình đảm nhiệm hết việc nhà lẫn chăm sóc con.
Song dù tôi có cố gắng thế nào thì con tôi là con gái, con bé vẫn cần bàn tay chăm bẵm từ 1 người phụ nữ. Mẹ ruột nó đã mất, tôi chỉ còn cách là kiếm cho con bé một người mẹ kế hiền dịu, lương thiện mà thôi.
Thế mà cuối cùng tôi lại “vớ bở” khi cưới được một cô gái chưa chồng... (Ảnh minh họa) |
Nghĩ là làm, tôi liền nhờ người quen mai mối cho đối tượng phù hợp. Vì tôi biết, với cảnh ngộ của tôi, vừa không giàu còn đèo bòng con riêng, sẽ chẳng có mấy cô gái chấp nhận. Nên tôi chỉ có 1 yêu cầu duy nhất, đó là người đó tính tình tốt, sẵn lòng coi con gái tôi như con là được. Mọi điều kiện khác tôi không quan tâm.
Thế mà cuối cùng tôi lại “vớ bở” khi cưới được một cô gái chưa chồng, ngoại hình ưa nhìn, tính cách dịu dàng, hiểu biết nữa. Tôi mừng lắm, bố mẹ tôi cũng thở phào nhẹ nhõm thay cho tôi.
Cuộc sống chung sau đám cưới khá êm ả. Cô ấy ngày đi làm, tối về lại nấu nướng, dọn dẹp, mọi thứ rất chu toàn. Tôi chẳng dám phàn nàn điều gì.
Duy có một điều tôi vẫn canh cánh trong lòng, đó là cô ấy sẽ đối xử tốt với con gái tôi chứ. Nhìn qua ai cũng nhận xét cô ấy là người dễ mến, tính cách hòa nhã. Nhưng mẹ kế - con chồng có bao giờ là ưa nhau! Các cụ chẳng có câu “mấy đời bánh đúc có xương…” đấy sao.
Với suy nghĩ ấy, thành ra tôi thường lén chú ý đến thái độ của vợ với con gái mình. Bình thường không sao, nhưng nhiều khi tôi thấy cô ấy hơi nghiêm khắc với con bé. Những lúc ấy tôi muốn nói mà đành nhịn lại. Vì sợ cô ấy nghĩ tôi chỉ biết bênh con mình. Với vợ chồng mới cưới không lâu, tôi vẫn còn ngại ngùng không dám nói toẹt mọi suy nghĩ trong lòng.
Song hôm đó, tôi vừa dựng xe ở cửa thì nghe tiếng con gái khóc trong nhà, lẫn tiếng răn dạy nghiêm khắc từ vợ. Tôi tông cửa lao vào, thấy mu bàn tay con gái đỏ ửng và nước mắt ướt đẫm hai gò má. Rõ ràng vợ tôi vừa đánh con tôi! Một hành động không thể chấp nhận được!
Tôi đùng đùng nổi giận: “Cô làm gì vậy hả? Sao cô có thể độc ác, nhẫn tâm như thế? Con bé mới 8 tuổi đầu, nó làm gì nên tội mà cô đánh nó thâm tím cả tay? Tôi biết ngay cô chẳng tốt lành gì mà. Tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi đấy. Thôi nhà tôi giờ không chứa nổi cô nữa đâu, mời cô đi cho! Bây giờ cô đã thế này, khi nào cô có con ruột của cô thì con bé còn bị hắt hủi tới đâu”.
Lúc ấy tôi phẫn nộ vô cùng. Tôi quyết định rồi, thà tôi ở vậy nuôi con cả đời, cũng không đời nào để con phải chịu cảnh mẹ kế hành hạ như hôm nay.
Vợ tôi nhìn tôi hồi lâu, rồi lặng lẽ đứng lên thu dọn đồ đạc rời khỏi căn phòng trọ của bố con tôi. Từ đầu tới cuối, cô ấy không thanh minh hay cầu xin nửa lời.
"Thôi nhà tôi giờ không chứa nổi cô nữa đâu, mời cô đi cho!" (Ảnh minh họa) |
Đến tối, tôi chợt phát hiện cô ấy có để lại 1 bức thư dưới gối. Tôi mở ra đọc:
“Em chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ đối xử tệ với con bé cả. Hôm nay vì con bé ăn trộm tiền của bác hàng xóm, nên em răn dạy con có phần nghiêm khắc. Với lại, em không thể có con anh ạ. Em đã xác định sẽ cùng anh nuôi dạy con bé nên người. Em giải thích vậy cho anh hiểu thôi, chứ giờ mọi chuyện cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Anh chưa khi nào tin em cả”.
Tôi chết sững trước những lời vợ để lại. Hỏi bác hàng xóm, bác ấy xác nhận sự việc về con gái tôi đúng như vậy. Tôi nghe mà bật khóc như một đứa trẻ, thương em và hận mình vô cùng. Tôi đã gây ra tội lỗi tày trời rồi!
Tôi lập tức đi tìm em nhưng em biến mất hoàn toàn. Mẹ em, bạn bè em, mọi người quen biết em đều lắc đầu. Mãi mấy hôm sau, tôi mới nhận được tin nhắn em gửi: “Đừng tìm em. Duyên mình đã hết rồi”.
Tôi hối hận tột cùng, nhưng lại chẳng biết phải làm gì để em có thể trở lại?
Tác giả: Mẫu Đơn
Nguồn tin: khampha.vn