Tình yêu của Trinh đến một cách bất ngờ và khiến cô choáng ngợp "toàn tập". Khang - bạn trai mới quen của Trinh rất đẹp trai, phong thái đĩnh đạc, chín chắn. Điều quan trọng là anh chính là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn có tiếng trong nước. Trinh không bao giờ ngờ người như Khang lại để mắt đến cô. Bởi so với anh thì Trinh chỉ là một cô gái bình thường, nhan sắc tầm trung, không có đặc điểm gì nổi bật. Ngay cả bạn bè Trinh cũng thắc mắc cô đã dùng chiêu trò gì để hớp hồn anh. Thật lòng Trinh cũng muốn hỏi bản thân câu đó.
Cô quen Khang là trong một quán cà phê, khi đang ngồi đợi bạn. Hôm ấy, Khang đột ngột tiến về phía cô, nở nụ cười ngọt ngào và nhìn cô bằng ánh mắt say đắm. Trinh nghĩ là anh nhận nhầm người, nhưng không: "Em khiến anh nhớ đến một người đặc biệt, chúng ta làm quen được không?".
Chỉ cần nhìn cũng biết Khang khác xa so với những chàng trai mà cô đã từng gặp, cho nên Trinh chớp ngay cơ hội. Khang quả nhiên là người đàn ông lịch lãm, khi thấy cà phê sữa dính bên môi Trinh, anh đã nhẹ nhàng lấy khăn tay ra lau cho cô. Trinh thoáng đỏ mặt vì chưa có người đàn ông nào săn sóc cho cô chu đáo đến thế.
Ảnh minh họa
Kể từ lần ấy, Khang chủ động hẹn Trinh đi ăn và đi xem phim như bao cặp tình nhân khác. Trinh đã từng hỏi Khang: "Người đặc biệt mà anh từng nhắc đến vào lần chúng ta gặp nhau đầu tiên là ai?". Khuôn mặt của Khang thoáng buồn bã, anh khẽ nhíu mày như vừa nhớ đến miền kí ức đau lòng, sau vài giây Khang lấy lại phong độ như thường ngày, anh ôm Trinh vào lòng và thầm thì: "Điều đó không quan trọng, bây giờ em là người đặc biệt đối với anh". Trinh thấy Khang rất lạ nhưng cô không muốn tra hỏi đến cùng, bởi cô biết nếu sự thật không đau lòng thì người ta đã chẳng thèm che giấu.
Ngày Khang dẫn Trinh đến ra mắt bạn bè của anh, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt không tin nổi, có người còn há hốc mồm. Trinh khẽ liếc mắt về Khang, anh chỉ cười và bảo: "Bởi vì anh độc thân lâu quá nên bạn bè của anh mới phản ứng như vậy".
Khang từng kể Trinh nghe về quá khứ của anh, rằng sau khi chia tay với người yêu cũ, anh đã quyết độc thân cho đến khi gặp Trinh, cô chính là người đã thắp lại ngọn lửa yêu thương trong lòng anh. Trinh cũng muốn tự dối gạt mình khi nghĩ như vậy, nhưng trái tim của cô thấp thỏm không yên. Bởi cô đã bắt gặp những ánh mắt thương hại của bạn bè Khang, phải chăng sự thật đằng sau còn khủng khiếp hơn?
Tối hôm đó, sau khi gặp gỡ bạn bè của Khang, anh đã chở Trinh về căn hộ cao cấp của anh. Cả hai đã hôn nhau đắm đuối, khi gần đến màn cao trào thì điện thoại của Khang đổ chuông, anh không muốn nghe nhưng Trinh đã khuyên: "Gọi khuya thế này chắc là việc rất quan trọng, anh nghe máy đi". Khang nhìn Trinh bằng ánh mắt trìu mến bởi cô rất biết nghĩ cho người khác. Anh hôn nhẹ vào má của Trinh rồi bảo: "Em đợi chút nhé, anh nghe máy rồi sẽ quay lại ngay". Khi Khang rời khỏi phòng, Trinh liền ôm mặt vì xấu hổ. Trái tim của cô quả thật muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì người đàn ông nam tính và cuốn hút như Khang.
Giờ phút này Trinh mới bình tĩnh nhìn quanh đánh giá căn phòng của Khang. Đồ vật ở đây được bài trí rất tinh tế và đơn giản. Cô lấy một tấm chăn mỏng quấn vào người rồi đi đến bàn làm việc của anh. Một thứ đã hút ánh mắt của Trinh ngay giây phút ấy: một khung hình đã bị lật úp trên bàn. Trinh nhìn về hướng cửa nhưng vẫn chưa thấy Khang quay lại. Cô đắn đo trong vài giây. Nếu Khang thấy cô chạm vào đồ vật riêng tư thì liệu anh có căm ghét cô không? Trinh khẽ cười, cô tự trách mình đã yêu anh đến mức mê muội và quá để tâm đến mọi cảm xúc của anh. Trinh vừa lật lại khung hình, khung hình liền rơi xuống và vỡ tan như trái tim của cô.
Khung ảnh để lộ ra một tấm ảnh cô gái trẻ đẹp. Điều kì lạ là Trinh có vài nét tương đồng với cô ấy. Một cảm giác hoảng sợ dâng lên trong lòng, Trinh chắp nối tất cả những sự kiện gần đây, cả khoảnh khắc buồn bã của bạn trai khi vô tình nhắc đến người đặc biệt. Lúc nghe trong phòng có tiếng đổ vỡ, Khang liền bước vào. Ngay giây phút đầu tiên, ánh mắt của anh liền chạm vào khung hình đã vỡ nát, sau đó anh lại nhìn cô. Trinh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Khang, giọng của cô nhỏ đến nỗi phải căng tai ra mới nghe được: "Em vô tình làm rơi khung hình của anh, em xin lỗi".
Khang không nói gì cả, anh bước đến và cúi người thu nhặt những mảnh vỡ, Khang nhẹ nhàng gỡ tấm ảnh ra khỏi khung hình và nâng niu như một món đồ quý giá. Trinh đợi rất lâu nhưng Khang không có ý định giải thích cho cô, cứ như thể chuyện này cô không đáng để biết vậy. Trinh cố kìm lại cảm xúc của mình, cô chỉ đoán mang máng nhưng không dám hỏi anh. Cô vội mặc lại áo quần rồi bắt taxi về. Đêm đó Khang không hề gọi cho cô lấy một lần, những ngày sau cũng thế. Hàng ngàn câu hỏi không có lời giải đáp khiến Trinh bức bối và khó chịu. Cô úp mặt vào mền khóc nức nở. Cô bắt mình phải quên Khang cùng những câu hỏi đang xoáy trong đầu.
Ảnh minh họa
Một tuần sau, Khang hẹn Trinh ra gặp mặt. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và sưng húp của Trinh, Khang hiểu rằng mọi chuyện là do lỗi của anh. Khang mở lời và nhớ về kí ức rất xa xăm: "Cô gái em thấy trong tấm hình chính là bạn gái cũ của anh. Khi anh và cô ấy chuẩn bị kết hôn thì cô ấy đã mất trong một tai nạn giao thông. Anh những tưởng sẽ không thể yêu ai ngoài cô ấy cho đến khi gặp em".
Trinh thấy tai mình ù đi, giọng của cô đầy uất ức: "Thì ra bạn bè của anh thương hại em bởi vì em chính là kẻ thế thân. Anh tiếp cận em bởi vì em có nét tương đồng với người bạn gái cũ đã mất, hóa ra người đặc biệt mà anh nhắc đến chính là cô ấy".
Khang thở dài, đây là điều mà anh đã lo sợ, sợ sẽ làm tổn thương Trinh khi sự thật được phơi bày. Khang nói bằng thái độ kiên quyết: "Bởi vì anh mong nhớ bóng hình của cô ấy nên mới tiếp cận em. Nhưng khi ở bên em, anh đã cảm nhận lại tình yêu đã mất, em không phải là kẻ thế thân của cô ấy".
Trinh hét lên: "Anh nói dối, vậy tại sao anh chưa bao giờ giải thích với em? Anh có rất nhiều cơ hội để làm điều đó nhưng anh luôn lảng tránh, không phải anh bảo là chia tay bạn gái cũ sao? Thật sự là cô ấy đã mất, sao anh không nói thẳng như vậy?".
Khang khẽ nhíu mày, bàn tay anh siết chặt như cố gắng giữ sự bình tĩnh. Đó là sự thật mà nhiều người đã nói với anh nhưng anh luôn tìm cách tránh né, anh ước gì cô ấy vẫn còn sống, giá như là vậy.
Khang hỏi Trinh bằng thái độ cầu khẩn: "Chúng ta có thể cho nhau thêm một cơ hội được không? Anh hứa sẽ làm mọi điều em muốn, chỉ cần em ở bên cạnh anh". Trinh nhìn sâu vào mắt Khang, một tuần qua, Khang đã giúp cô nhận ra một điều quan trọng. Cô đành nói ra điều mà Khang sợ hãi nhất: "Anh có thể đốt tấm hình của cô ấy được không? Anh có thể quên và không bao giờ nhắc đến cô ấy được không? Anh có thể...".
Khang gắt lên: "Đủ rồi, những yêu cầu của em thật quá đáng". Trinh nở nụ cười đau khổ trên môi, cô chỉ thử lòng anh thôi nhưng anh đã nổi đóa với cô rồi. Trinh gật đầu như thể chấp nhận một sự thật phũ phàng: "Anh vẫn chưa sẵn sàng để bước vào mối quan hệ mới với em đâu. Anh không cần phải vội, em sẽ đợi anh cho đến lúc đó".
Khang nhìn Trinh bằng ánh mắt day dứt: "Nếu anh không thể quên cô ấy thì sao?". Trinh lắc đầu: "Em không bắt anh phải quên cô ấy, đó là điều không thể xảy ra, em chỉ cần anh nguôi ngoai nỗi đau, cho đến khi anh nhận ra em cũng quan trọng như cô ấy".
Trinh không biết mình phải đợi Khang bao lâu nhưng chắc chắn cô không thể "thừa nước đục thả câu" để đến bên anh, bởi mối quan hệ xây dựng trên sự sợ hãi và khổ đau sẽ vỡ tan trong chớp nhoáng, Khang cần thời gian và cô sẽ đợi đến ngày anh sẵn sàng nắm chặt tay cô thêm lần nữa.
Tác giả bài viết: Tú Uyên
Nguồn tin: