Mấy tháng trời không về thăm, đến khi về nhà ăn cơm cùng bố mà tim tôi xót xa ân hận
Phải lấy chồng rồi, có con cái đủ đầy mới hiểu lòng cha mẹ. Ước gì năm xưa tôi đã không ích kỷ ngăn cản bố thì giờ đã nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của ông rồi.
Mấy tháng trời không về thăm, đến khi về nhà ăn cơm cùng bố mà tim tôi xót xa ân hận
Phải lấy chồng rồi, có con cái đủ đầy mới hiểu lòng cha mẹ. Ước gì năm xưa tôi đã không ích kỷ ngăn cản bố thì giờ đã nhìn thấy nụ cười nhẹ nhõm của ông rồi.
Thời gian là điều kỳ diệu nhưng cũng rất đáng sợ. Nó có thể chữa lành mọi vết thương nhưng cũng lấy đi thanh xuân của mỗi chúng ta, lấy đi thanh xuân của cha mẹ. Sẽ có lúc ta muốn được chạy đến sà vào lòng cha mẹ, ôm lấy họ và nói lời yêu thương!
Tôi xa nhà năm 18 tuổi, đó cũng là thời khắc tôi rời khỏi vòng tay bao bọc của mẹ để tự mình chèo chống giữa biển đời đầy sóng gió. Mùa Vu lan thứ tư tôi không ở bên mẹ, một mùa vu lan ăm ắp nỗi nhớ ngút ngàn…