Cuộc sống

Sự thật đằng sau việc chồng tôi đòi ra ở riêng

Nhà chồng tôi có hai anh em, chồng tôi là con trai duy nhất. Vậy nên sau khi cưới chúng tôi phải sống chung với mẹ chồng cũng là chuyện đương nhiên. Thời gian đầu làm dâu của tôi cũng khá khó khăn. Khó không phải bởi mẹ chồng mà là cô em chồng chua ngoa và quá quắt.

Em gái chồng thua tôi bốn tuổi, nhưng với chị dâu thì luôn tỏ ra trịch thượng, bề trên. Từ ngày có tôi về cô ấy còn chẳng động tay đến việc nhà, nói xin lỗi chứ đến cái quần lót thay ra cũng vứt ở chậu chờ chị dâu giặt. Nhiều tối cô ấy về muộn, cả nhà ăn cơm trước rồi để phần cho cô ấy, về sau, ăn sau nhưng không bao giờ rửa bát. Mẹ chồng bảo tôi là bố chồng mất sớm, bà coi hai đứa con như vật báu nên bây giờ cô con gái mới ương ngạnh như thế. Bà cũng nói tôi làm chị đừng chấp nhặt em. Biết là thế nhưng cũng vài lần tôi và em chồng cãi nhau từ chuyện to đến chuyện nhỏ.

Cuộc sống trở nên dễ thở hơn khi cô em đi lấy chồng. Mẹ chồng tôi luôn lo lắng con gái mình tính tình lười biếng ngang ngạnh sẽ khó sống ở nhà chồng. Và đúng thật là như thế. Lấy chồng mới hai tháng đã có 3, 4 lần cô ấy chạy về nhà khóc với mẹ, kêu ca mẹ chồng khắt khe xét nét, bố chồng bảo thủ gia trưởng, còn chồng thì nhu nhược chẳng bao giờ dám bênh vợ một câu. Nói thật, nhìn cô ấy như vậy, lòng tôi cũng có chút hả hê. Giờ thì cô ấy đã nếm mùi vị mà cô ấy từng đối đãi với tôi rồi đấy.

Tôi và mẹ chồng tuy cũng có những khi bằng mặt không bằng lòng, nhưng với tôi mẹ chồng vẫn là một người mẹ tốt. Tôi sinh con, chủ yếu một tay bà chăm sóc cho cả mẹ cả con. Tôi đi làm, bà ở nhà chăm cháu rất chu tất. Tôi cũng chẳng mong mẹ con phải tình cảm ngọt ngào, chỉ cần hiểu nhau một chút, sẻ chia và bao dung nhau một chút là ổn.

Dạo này chồng tôi cứ hay dò hỏi tôi có thích ra ở riêng không? Tôi ngạc nhiên không hiểu vì sao anh lại có ý nghĩ đó. Tôi và mẹ chồng không có xung khắc gì đến mức không ở chung với nhau được. Nhà chồng tuy nhỏ nhưng sắp xếp gọn gàng thì cũng không chật chội lắm. Hơn nữa vợ chồng tôi đi làm suốt ngày, thằng bé con đi học, bà nội cả ngày ở nhà một mình. Tối đến cũng chỉ quây quần bữa cơm xong rồi đi ngủ. Và nhất là, nhà chỉ còn có mẹ, chúng tôi ở riêng thì bỏ mẹ chồng cho ai chăm?

Ấy nhưng chồng tôi lại cứ nói anh thích ra ở riêng chứ sống chung thế này vợ chồng muốn tình cảm cũng khó, rồi là muốn mẹ tham gia câu lạc bộ người cao tuổi, hoạt động này nọ mà không phải lo chuyện con cháu, cơm nước hàng ngày. Chồng tôi còn nói mẹ chồng cũng đồng ý cho chúng tôi ra riêng, nếu chưa đủ tiền thì thuê nhà ở tạm, nếu muốn mua nhà thì mẹ cho thêm mà mua.

Ở riêng, đó là mơ ước của mọi nàng dâu. Thế nhưng trong hoàn cảnh gia đình tôi thì tôi thấy không hợp lý. Và rồi tôi đã vỡ lẽ ra mọi chuyện.

Sáng chủ nhật tôi đi chợ sớm, về nhà thì nghe chồng và mẹ chồng đang nói chuyện. Chồng tôi nói mẹ nên xem xét lại việc cho vợ chồng em gái về nhà mình sinh nở, anh cũng nói tôi không đồng ý ra thuê nhà ở riêng. Mẹ chồng thì một hai bảo chồng tôi thuyết phục vợ, vì em chồng ở nhà chồng khổ quá, muốn thời gian sinh nở về nhà mẹ đẻ chăm cho thoải mái.

Đợi đến lúc mẹ chồng có việc ra khỏi nhà tôi mới hỏi chồng tôi. Lúc này chồng tôi mới thú nhận là mẹ chồng tôi muốn đưa con gái về nhà ở một thời gian. Cô ấy sắp sinh rồi, dĩ nhiên là chồng cô cũng sẽ sang ở cùng. Hóa ra là vì cô ấy ăn ở không biết trên biết dưới nên không được lòng nhà chồng. Mẹ chồng cô ấy thấy cô ấy sắp sinh liền than thở rằng “chưa được con dâu chăm ngày nào mà tới phải phục vụ cả con dâu lẫn cháu”. Em gái chồng tôi nghe vậy thì khó chịu đòi chồng cho về nhà mẹ đẻ sinh, không ngờ vừa nói ra ông bà thông gia đồng ý ngay.

Chồng tôi nói mẹ thương con gái nhưng không biết làm sao. Nhà chật chội, thêm vợ chồng em gái nữa thì sợ rằng bất tiện. Vả lại hồi cô ấy chưa lấy chồng, hai chị em tôi vốn đã xích mích không ưa nhau, sợ về sống chung lại va chạm nảy sinh rắc rối. Chính vì thế chồng tôi mới đề xuất phương án vợ chồng tôi tạm thời sẽ thuê nhà ra ở riêng, và mẹ chồng tôi cũng đồng ý như vậy.

Tôi nghe chồng tôi nói xong thấy vô lý đùng đùng, không hiểu vì sao mà cả mẹ và chồng tôi lại có thể tính toán như vậy. Cô ấy là con gái xuất giá rồi thì phải ở nhà chồng. Nếu bố mẹ chồng khó quá không ở được thì ra ngoài thuê nhà mà ở chứ sao lại chạy về nhà mẹ đẻ rồi lại đẩy vợ chồng tôi ra thuê nhà ở tạm. Mẹ chồng thương con gái vậy con trai thì sao? Chồng tôi thương em, còn vợ mình thì sao?

Tôi nói với chồng tôi là chúng tôi không đi đâu hết, nhà mình mình ở. Cô chịu được chật chội thì về, cảm thấy ngại chị dâu thì thôi. Làm gì có chuyện lạ đời, con trai đi thuê nhà để nhường nhà cho vợ chồng con gái ở.

Nói qua nói lại, chồng tôi bảo tôi ích kỉ, rằng: “em út có khó khăn thì mới nhờ đến anh chị. Vả lại mẹ vẫn còn sống, nhà là nhà của bà, trai hay gái gì cũng là con cái trong nhà. Nếu không ra ngoài ở thì cứ sống chung, tính khí cô ấy em biết rồi, sau này có xung đột mâu thuẫn gì thì đừng kêu ca than trách”.

Nghe anh ấy nói như thể dọa tôi vậy. Rốt cuộc thì là ai ích kỷ? Là anh, là mẹ anh, là em gái anh hay là tôi?

Tác giả: Hương Lan

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok