Cuộc sống

Nhục nhã khi để chồng giữ tiền, mỗi ngày đưa cho vợ 100 nghìn chi tiêu

Tôi thật sự cảm thấy chán nản, mệt mỏi với cuộc hôn nhân này lắm rồi. Trần đời lại có người chồng ki bo, tính toán như chồng tôi không? Đây là hôn nhân kiểu gì chứ?

Hiền lành, lương thiện, nhạy cảm và dễ mến thế nên tôi luôn bị mọi người lấn lướt qua mặt một cách dễ dàng. Thế nhưng không vì thế mà tôi cảm thấy buồn, điều làm tôi buồn hơn cả là sống với chồng mà tôi không cảm nhận được sự tin tưởng và bao dung từ anh.

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, không phải là hotgirl nhưng tôi cũng khá dễ thương, học cấp 3 tôi cũng được học lớp chọn chứ có tệ đâu. Vì hoàn cảnh gia đình mà tôi không thi Đại học. Tôi đi làm công nhân và lấy chồng từ năm 21 tuổi.

Từ một cô gái không thích nội trợ, tôi đã trở thành vợ thành mẹ của 3 cậu con trai và dành trọn thời gian chăm chồng chăm con, bỏ lại công việc mà tôi yêu thích (cho dù đó chỉ là công việc bình thường như một công nhân). Tôi ở nhà chuyên tâm làm hậu phương để chồng yên tâm lo cho sự nghiệp. Vậy mà trong lòng anh lúc nào cũng nghĩ tôi là gánh nặng không làm được gì hết. Tôi buồn và bàn bạc cùng anh mở cửa hàng tiêu dùng tự chọn.

Tôi thống nhất để anh quản lí tiền, mong là mình sẽ được thanh thản. Nhưng thật không ngờ, cơn ác mộng lại bắt đầu từ đây... (Ảnh minh họa, nguồn internet)


2 năm tôi dốc bao tâm huyết vào đó nhưng do chưa có kinh nghiệm nên làm ăn thất bại. Vừa làm vừa ăn mất hết 2/3 số vốn đầu tư. Rồi anh bắt đầu nghi ngờ tôi giấu giếm tiền cho bố mẹ đẻ. Tôi nghẹn họng chẳng biết giải thích như thế nào. Chỉ biết mức ăn tiêu 2 năm vào khoảng 250 triệu mà số vốn bỏ ra là 350 triệu. Nhưng anh vẫn không tin là ăn tiêu nhiều như thế. Anh bắt đầu bắt tôi ghi chép tất cả chi phí dù là nhỏ nhất, tôi cũng làm theo một vài tháng mức chi tiêu vào khoảng 12 triệu/ tháng. Rồi tôi thấy bị ức chế vì sự thiếu tin tưởng của chồng. Và chúng tôi luôn cãi nhau về chuyện tiền bạc.

Tôi thống nhất để anh quản lí tiền, mong là mình sẽ được thanh thản. Nhưng thật không ngờ, cơn ác mộng lại bắt đầu từ đây... Chính vì quá cẩn thận và đa nghi nên lúc nào anh cũng đếm đếm và soi soi xem hàng hóa có thiếu hụt gì không ( chỉ lo vợ bán hàng và giấu tiền đi). Chìa khóa tủ thì anh cầm, tiền hàng hóa gì anh cũng giao dịch. Vậy mà vài bữa lại kêu tiền để trong tủ tối qua đếm bằng này, giờ sao mất đâu 8 triệu, 5 triệu, 10 triệu. Anh liên tục kêu mất mà nhà chỉ có 2 vợ chồng, con thì còn nhỏ. Vậy ý anh ấy là chỉ có vợ lấy chứ gì nữa...?

Bắt đầu những ngày tháng anh phát cho tôi 100k mỗi sáng, tôi cảm thấy nhục vô cùng.100k cho gia đình 5 người (đặc biệt sức ăn của chồng và 2 đứa con lớn của tôi thì vô địch). Ừ thì tôi vẫn chi trong khoảng đó. Thế nhưng tôi không thể tự mua cho con gói bim bim hay cái kem lúc con đòi làm tôi cảm thấy bế tắc và muốn chạy ra khỏi địa ngục cuộc hôn nhân này...

Mệt mỏi, chán nản tôi không muốn sống chung với một người chồng thiếu tin tưởng vợ như vậy. Tôi đã tính đến chuyện li hôn nhưng không thành vì biết bao nhiêu thứ ràng buộc xung quanh, rồi cả định kiến xã hội nữa... thật khó đối với một phụ nữa chân chất như tôi.

Biết rằng không hợp với chồng trong công việc, tôi đã tha thiết xin chồng đi làm công nhân, nhưng vì sĩ diện anh không cho tôi đi làm (anh chỉ sợ người ta chê cười vì thiếu thốn nên vợ phải đi làm). (Ảnh minh họa, nguồn internet)

Chúng tôi dẹp cửa hàng sau 3 năm và cạn sạch số vốn ban đầu...Rồi anh mở một cửa hàng Điện Máy đúng với chuyên môn của anh. Bắt đầu từ đây, anh lại coi tôi càng tệ hơn, anh nhìn tôi bán hàng và chen ngang vào nói tôi dốt, không nhanh nhẹn, ngu... Nói chung anh dùng từ chưa bao giờ nể nang ai hết, anh tìm cái gì không thấy anh cũng quát tôi trước mặt khách hàng, nói tôi chậm chạp nọ kia. Mặc dù anh lấy gì ở đâu không bao giờ để lại chỗ cũ, lại cứ bắt vợ con đi tìm, tìm không được lại quát ầm ầm như thể vợ con có lỗi với anh không bằng... Không phải vì tôi quá ngu dốt đến mức không biết bán hàng, mà vì anh quá tỉ mỉ, bủn xỉn, gia trưởng và độc đoán. Lúc nào cũng muốn tôi làm theo ý của anh... Lúc nào anh cũng bảo "thật như tôi thì cháo không có mà húp".

Biết rằng không hợp với chồng trong công việc, tôi đã tha thiết xin chồng đi làm công nhân, nhưng vì sĩ diện anh không cho tôi đi làm (anh chỉ sợ người ta chê cười vì thiếu thốn nên vợ phải đi làm). Tôi làm căng thì anh lại ép tôi làm gì thì làm cũng phải đưa đón được 3 đứa con đi học rồi mới được đi...

Tôi bế tắc vì không biết làm gì để thoát khỏi thứ ngục tù tâm lí này... Ai có cao kiến gì giúp tôi với? Tôi thật sự cảm thấy chán nản, mệt mỏi với cuộc hôn nhân này lắm rồi. Trần đời lại có người chồng ki bo, tính toán như chồng tôi không? Đây là hôn nhân kiểu gì chứ?

Tác giả bài viết: Lan Anh

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok