Nhân ái

Nhói lòng cậu bé 8 tháng mất mẹ, 1 tuổi mất cha

Mẹ chết, ngày ấy em mới 8 tháng tuổi và vẫn trong tư thế ngậm bầu vú của mẹ. Hơn 3 tháng sau, cậu bé ấy 1 lần nữa lại mất cha, sớm trở thành trẻ mồ côi khi chưa tròn 1 tuổi. Không còn những đấng sinh thành, em dựa vào một mình bà nội đã già yếu để bà phải đi khắp làng trên xóm dưới xin từng ngụm sữa cho em.

Cậu bé đáng thương ấy là Trịnh Thế Chung ở thôn Ngang Nội, xã Hiên Vân, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh mà chúng tôi đã trở về thăm theo địa chỉ của lá thư cầu cứu. Đi từ ngoài làng, vào xóm, nhắc đến em người dân trong thôn ai cũng thương xót bởi Chung phải sống cảnh mồ côi cả cha, lẫn mẹ từ ngày còn bế ẵm, chưa biết gì. 8 tháng tuổi em mất mẹ để rồi hơn 3 tháng sau bố cũng qua đời để lại đứa con bơ vơ khi ấy đã khóc khản cả cổ vì khát sữa.

Mẹ mât khi em mới 8 tháng tuổi, 3 tháng sau bố cũng qua đời nên trong kí ức của Chung em chỉ biết đến bố mẹ qua 2 tấm di ảnh trên bàn thờ.

Chung thèm 1 tiếng gọi "Bố ơi, mẹ ơi" nhưng không bao giờ em có được.

Nhớ lại những ngày tháng ấy, một người trong làng kể lại: "Chúng tôi ở đây đều ngỡ ngàng và không tin vào sự thật xảy ra với thằng bé ấy. Trong vòng có hơn 3 tháng mà cả bố, cả mẹ đều chết, ngày đó nó còn nhỏ lắm đã biết gì đâu. Đám ma mẹ rồi đến đám ma bố, nó khóc đến khản cả cổ vì đói, chính chúng tôi phải đi xin sữa cho nó vì khi ấy bà nội nó ngất ra rồi có biết gì đâu".

Bố mẹ qua đời, Chung chỉ còn biết dựa vào bà nội với những bữa rau, bữa cháo chan đầy nước mắt . Ngày ấy, cháu khóc đòi bố, đòi mẹ và cả đòi ăn, còn bà cũng héo hon, queo quắt vì cùng lúc mất đi các con của mình. Gương mặt đầy những nếp nhăn của tuổi già với hai hàng nước mắt giàn giụa, trong khi đợi cháu đi học về, bà nội Chung nghẹn ngào kể: “Chồng tôi bị bệnh mất năm tôi 39 tuổi, để lại cho tôi một mình nuôi các con.

Đến năm 2005 thì con trai cả của tôi mất khi nó đang nằm ngủ. Tiếp đó đến năm 2006 thì con dâu út chính là mẹ của cháu Chung qua đời khi nó còn đang cho con bú. Tôi vẫn nhớ như in cái đêm hôm đó, thằng bé Chung tự nhiên khóc thét lên, tôi tỉnh dậy và gọi mãi nhưng con không thưa. Tiếp tục gọi đến con trai lúc đó cũng đang ngủ, thì nó bật dậy mới tá hỏa vợ đã tắt thở từ khi nào. Lúc con dâu tôi đi, thằng bé vẫn còn ngậm vú mẹ cô ạ….”

Bà nhớ lại lúc con dâu "ra đi" là khi cháu còn đang ngậm vú mẹ.

Tấm ảnh chụp 2 bà cháu khi các con qua đời được bà giữ gìn cẩn thận.

Kể đến đây thì bà òa khóc, nức nở và nghẹn ngào bởi hình ảnh con dâu cho con bú rồi đi lúc nào không hay như 1 nỗi ám ảnh cứ trở đi, trở lại suốt nhiều năm qua. Mọi thứ đến nhanh như 1 giấc mơ kinh hoàng bởi lúc tối trước khi đi ngủ, con vẫn khỏe mạnh bình thường, để rồi sau đó.... "Nó bỏ đi thật, nó đi lúc nào tôi cũng không biết, chồng nó cũng không biết, chỉ có thằng bé con là khóc thét lên thôi".

Con dâu mất, mùi khói hương vẫn còn nghi ngút trong nhà, vậy mà 1 lần nữa... cái chết lại gõ cửa khi đúng 100 ngày của vợ thì con trai cũng qua đời vì tai nạn giao thông. Bàng hoàng đến rụng rời chân tay, bà nhớ lại cái giây phút như rơi vào địa ngục. “Hôm đó là 100 ngày của vợ nó, nó đang đi học ở 1 trung tâm trên Hà Nội để chuẩn bị đi xuất khẩu lao động thì xin về rồi sẽ lên luôn. Khi nó về gần đến nhà, vì tránh 2 cô cậu bé đi ngoài đường mà ngã ra và mất luôn. Lúc khám nghiệm tử thi, cháu không xây sát gì cả, chỉ bị lõm 1 vết ở phía sau đầu thôi, nó nhắm mắt đi mãi… nhìn nó như đi ngủ vậy thôi”.

Bé Chung lớn lên nhờ những bữa sữa bà đi xin được.

Nỗi đau chồng chất, trong vòng chỉ có 2 năm, bà phải đối mặt và chấp nhận sự thật quá đắng cay khi 3 đứa con lần lượt qua đời. Con chết, cháu đau và đói, bà đã phải bế đi khắp làng trên, xóm dưới để cầu cạnh, xin từng giọt sữa cho cháu uống. Ngày đó... cực và tủi vô cùng nhưng bà không còn cách nào cả.

Không có bố mẹ ở bên, Chung lớn lên có lúc gọi bà là bố, có khi lại là mẹ, có lần lại là bà... Nghe cháu gọi, bà lại nghẹn đắng trong cổ họng, cố nuốt nước mắt vào trong xoa đầu nó cười và im lặng. Những lúc ấy, bà hiểu rằng thằng bé thèm lắm 1 tiếng gọi "Bố ơi, mẹ ơi" nhưng không được nên có 1 mình bà phải đóng cả 3 vai. Vừa là bà, vừa là cha, lại vừa là mẹ… Bà đã ngậm biết bao nước mắt vào trong để làm chỗ dựa cho cháu nhưng sức cùng, lực kiệt, tuổi già kéo đến đuổi hết mái tóc đen, bà chỉ còn cái thân gầy ngày đêm héo úa vì nỗi nhớ con đến quay quắt, hao gầy.

Di ảnh của chồng và con trai cả bà Bý

Nhắc lại cái chết của bố mẹ Chung, lần nào bà cũng cảm giác đến nghẹt thở.

Xót thương cho cuộc đời bà Bý và lo lắng cho bé Chung, chú Nguyễn Như Thảo- Trưởng thôn Ngang Nội ngậm ngùi: “Bà ấy bao nhiêu năm nay là người nghèo đặc biệt của làng này. Cuộc sống vất vả và khó khăn lắm vì con cái chết hết, một mình bà lại phải nuôi mấy đứa cháu nhỏ. Giờ bà yếu rồi, mà các cháu đang tuổi ăn tuổi học nên chúng tôi cũng lo lắng vô cùng”.

Rồi đây tương lai của cậu bé Chung sẽ đi đâu, về đâu?

Ngoài cháu Chung, bà Bý còn nuôi cháu Yến, cháu Long (là con của anh con trai cả đã mất) nhưng nay các cháu đã về ở với mẹ và cháu Trang (là con của anh con trai thứ 2, mẹ cháu bỏ không nuôi). Cùng lúc phải lo cho các cháu khiến bà kiệt quệ và không còn đủ sức nhưng bà bảo dù chỉ được sống thêm 1 giây, 1 phút bà cũng vẫn sẽ cố chăm cháu vì cháu mất cha, mất mẹ rồi, còn ai nữa đâu. Với Chung bà chỉ lo một mai mình nằm xuống, cháu sẽ đi đâu, về đâu khi thân 1 mình không người thân bên cạnh.

Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:

1. Mã số 2887: Bà Phạm Thị Bý (thôn Ngang Nội, xã Hiên Vân, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh)

Số ĐT: 0163.645.0810

Tác giả: Phạm Oanh

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok