Cuộc sống

Nghiệp chướng

Tôi đang làm cơm dưới bếp bỗng nghe tiếng cửa giật mạnh rồi con gái tôi chạy ào vào ngồi thụp xuống ghế bật khóc. Nhìn cái vẻ đau đớn của con, chắc hẳn là đang chịu một cú sốc nào đó.


nghiepchuong

Tôi ngồi xuống bên cạnh, cố hỏi con đã có chuyện gì, nhưng càng hỏi nó càng khóc to hơn. Cuối cùng nó nhìn tôi và nói trong tuyệt vọng: "Gia đình con tan nát rồi mẹ ạ. Chồng con nuôi bồ nhí bên ngoài, còn có cả con riêng nữa. Mẹ, con đã làm gì sai mà anh ấy đối xử với con như vậy? Con làm gì sai mà ông trời lại nỡ cay nghiệt với con như thế? Con gái con, nó vẫn còn rất nhỏ, mẹ à…”

Từng câu của con, từng tiếng nấc của con như hàng vạn mũi kim đâm vào tim tôi đau nhói. Không, con không sai, là mẹ đã sai…

Thưở ấy, tôi là một cô gái vừa ngoài hai mươi xinh đẹp và tràn đầy sức sống. Tuổi thơ nghèo khó đã dạy tôi sớm biết sức mạnh vô biên của đồng tiền. Tốt nghiệp Đại học, trong khi bạn bè chạy vạy khắp nơi tìm việc thì tôi ung dung tận hưởng cuộc sống nhờ vào một đại gia. Anh đã sắp xếp cho tôi một vị trí nhàn hạ trong công ty của anh, gọi là đi làm cho vui còn cuộc sống của tôi đều do anh chu cấp.

Những người đàn ông từng trải và giàu có như anh, thật tiếc lại hầu như đã có gia đình cả, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng gì. Quan trọng là anh yêu tôi và sẵn sàng cung phụng. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nữa là chuyện tôi cặp kè cả giữa ban ngày với sếp. Vậy nên khi tôi nhận được cuộc điện thoại từ một phụ nữ tự xưng là vợ anh, tôi không hề lấy làm lạ. Thậm chí tôi còn chẳng hề sợ hãi. Tôi trẻ, tôi đẹp, và tôi được anh yêu. Nếu chị ta đủ xinh đẹp và thông minh, ắt hẳn đã không bị chồng mình ruồng rẫy. Nếu chị ấy có trách thì có lẽ là nên trách mình vì không giữ được chồng. Vậy nên tôi đã đi đến cuộc hẹn với một tâm thế rất đàng hoàng.

Trước mặt tôi là một người phụ nữ ăn vận cực kì giản dị, nếu không biết trước tôi sẽ không bao giờ nghĩ chị là vợ của một đại gia. Và cái cách chị nhìn, chị nói năng với tôi thật không giống cái cách một phụ nữ đang đi đánh ghen vì bị giật chồng.

- Em đúng là rất xinh đẹp, nghe nói lại còn giỏi nữa, chả trách gì chồng chị chết mê chết mệt. Đàn ông như con mèo đói, không bao giờ chê khi có kẻ tự đưa mỡ đến miệng mình. Chị thật ra không hẹp hòi, bởi không em thì sẽ là một cô gái khác. Nhưng con gái chị khi phát hiện ra sự việc này đã rất sốc. Cháu đang tuổi mới lớn, dễ xúc động và dễ phản ứng. Chị nghĩ anh ấy sẽ không lấy thêm vợ đâu. Và em cặp kè với anh ấy chắc chỉ vì tiền. Nếu em cần tiền, chị có thể cho em.

Tôi đã ngạc nhiên vô cùng trước cách hành xử của người phụ nữ này. Chị ấy còn không thèm mắng vốn tôi lấy một câu. Là chị ta chịu đựng giỏi, hay chị ta nghĩ vì chị ấy có nhiều tiền nên có thể dễ dàng gạt tôi ra khỏi cuộc đời anh ấy?

- Tôi đúng là rất thích tiền, nhưng tôi cũng yêu anh ấy, tôi sẽ không rời xa anh ấy trừ khi đó là điều anh ấy muốn.

Tôi nhận thấy bàn tay chị nắm chặt chiếc cốc trong tay, tuy nhiên vẫn đủ bình tĩnh để giữ giọng một cách ôn hòa.

- Tùy em thôi, cuộc sống của em do em lựa chọn. Em là phụ nữ, em rồi cũng sẽ có con. Em sống thế nào sau này con em hưởng vậy. Chỉ có điều, chị nhất định sẽ không để vì một cô gái như em mà đánh mất gia đình mình đâu. Hãy nhớ như thế!

Chị ta đi rồi tôi vẫn ngồi đấy một hồi lâu. Chị ấy đang dọa mình đấy ư? Sự háo thắng nhắc nhở tôi phải tìm mọi cách giữ chân anh ấy.

Tôi có thai. Đây hình như không phải là điều anh ấy mong đợi. Nhưng đó là con anh ấy. Tôi đã nắm được thóp của người đàn ông này. Một người đàn ông có trách nhiệm, có thể bỏ nhân tình để về với vợ, nhưng chắc chắn không thể bỏ con. Và tôi dựa vào đứa con mà mình đang mang đã có thể làm cho anh ấy ít về nhà hơn, có thể hờn dỗi nhiều hơn, và trách móc nhiều hơn. Anh ấy nói anh ấy sẽ lo cho con, nhưng không thể cho tôi một danh phận rõ ràng. Danh phận, cái đó từ từ tôi mới tính. Điều tôi cần bây giờ là có thể chiếm hữu anh ta một cách trọn vẹn, có con là sợi dây ràng buộc rồi, chẳng lo anh ấy sẽ chạy mất.

Một đêm mưa gió, để chọc tức vợ người tình, tôi đã dựng anh ấy dậy lúc nửa đêm, vờ khóc lóc rằng tôi đau bụng và khó ở. Anh ấy bảo tôi rằng anh ấy sẽ đến ngay. Nhưng anh ấy đã không bao giờ đến. Tôi gọi điện liên tục không có ai bắt máy, cho đến gần sáng thì có người trả lời tôi nói anh ấy đã mất rồi. Có lẽ do trời mưa quá to, anh ấy lại vì vội mà phóng nhanh nên không để ý trước mắt mình là một cây to đổ chắn ngang đường.

Đám tang anh ấy, tôi chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn dòng người đưa tiễn. Vợ con anh vật vã khóc lóc. Tôi sờ vào bụng mình, con tôi chưa kịp chào đời đã mất cha. Suốt cả cuộc đời này tôi không bao giờ quên được, chính sự háo thắng, tham lam và ích kỉ của tôi đã cướp đi sinh mệnh của một con người.

Sau đó là quãng đời đầy gian nan và khổ ải. Không còn mặt mũi nào về quê nhìn bố mẹ, tôi bắt đầu học cách lăn lộn mưu sinh. Không thể làm việc tiếp ở công ty của anh, tôi xin vào làm chân rửa bát ở quán ăn, chỉ mong tích cóp đủ tiền để có thể yên tâm cho ngày sinh nở.

Từ bài học cuộc đời mình, tôi đã cố gắng nuôi dạy con gái nên người, những mong con mình sẽ có một tương lai sáng sủa. Con gái tôi không những xinh đẹp và thông minh, nó còn rất ngoan và dịu hiền. Tôi đã hạnh phúc vô cùng khi con mình có được một tấm chồng con nhà danh giá và tử tế. Mọi lỗi lầm xưa kia tôi đã nguyện chôn chặt tận đáy lòng. Nào ngờ hôm nay bất ngờ sống dậy.

Tôi ôm con gái vào lòng, rùng mình đau đớn nhớ lại lời chị khi xưa “em sống thế nào thì sau này con em hưởng vậy”. Là luật nhân quả, nó đến chậm nên người ta tưởng không có đấy thôi.

Tác giả bài viết: Mi Mi

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok