Cuộc sống

Nghi án điện thoại bạn gái tự kết nối wifi ở nhà nghỉ

Sau vài lần thất bại với những mối tình nhuốm màu thực dụng ở thị thành, tôi quyết định về quê tìm vợ. Cả gia đình tôi nhiệt liệt ủng hộ việc này. Gái quê dù sao cũng thích hợp với nếp sống nhà quê, hơn nữa lại hiền lành, đoan trang, chịu khó.

Mẹ tôi đã nhắm sẵn cho tôi một cô gái mà như mẹ tôi nói “xinh gái và ngoan ngoãn nhất làng”. Em đang học trung cấp mầm non, tương lai sẽ là một cô giáo. Sau vài lần gặp gỡ, nhiều lúc tôi cố tình va chạm hoặc lén cầm tay em, em đều e lệ tránh ra. Em càng khó khăn tôi càng thấy hứng thú. Miệng tôi thì nói “em không tin tưởng anh à, anh có ăn thịt em đâu” nhưng thực lòng tôi cũng đã thấy ưng ưng cái bụng.

Một lần tôi đưa em lên phố chơi, về gần đến nhà thì trời đổ mưa ào ạt. Tôi vội tấp xe vào ngôi nhà gần nhất, đó là một nhà nghỉ. Tôi bảo em: “Hay mình vào đây trú tạm, ngớt mưa hẵng về”. Em đỏ mặt nhìn tôi ngúng nguẩy không chịu. Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt. Áo cả hai đứa thì đã dính mưa. Tôi cố giải thích rằng vào nhà nghỉ không phải là việc xấu nếu mình là người đàng hoàng, không có gì khuất tất hay không đứng đắn. Mãi rồi em cũng cúi mặt đi theo tôi vào.

Phản nói thêm, ở nơi tôi ở, chỉ có một cái nhà nghỉ duy nhất, chủ yếu là để phục vụ những kẻ lỡ đường chứ người quê tôi hầu như không bén mảng vào đấy. Bởi cái định kiến chỉ có bồ bịch mới đưa nhau vào nhà nghỉ, hoặc là phường “làm tiền”. Vả lại thanh niên địa phương có yêu nhau thì họ nghĩ ra đủ nơi để “tâm sự” một cách bí mật, chứ chẳng tội gì lén lút thuê nhà nghỉ, vừa mất tiền, vừa có nguy cơ bị người khác nhìn thấy.

Vào đến phòng, tôi bảo em nên đi tắm qua nước ấm kẻo cảm lạnh. Tôi chạy xuống lễ tân hỏi mật khẩu wifi rồi lại chạy lên phòng. Vừa kết nối xong thì điện thoại sập nguồn. Tôi vơ lấy cái điện thoại của em đang để đầu giường định vào đọc báo một lúc. Thật bất ngờ, tôi vừa bật wifi lên, chưa gõ mật khẩu mạng đã tự động kết nối. Lúc đó đầu tôi chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, em không phải vào đây lần đầu.

Sự việc vô tình đã khiến tôi vô cùng thất vọng. Thất vọng không phải vì em có thể đã từng vào nhà nghỉ với một ai đó, mà là vì em tỏ ra “gái nhà lành chính hiệu”. Chỉ vậy thôi cũng chứng tỏ em không phải là người thật thà. Tôi là chúa ghét nhất những kẻ dối trá.

Tôi trả lại điện thoại chỗ cũ, chẳng còn thiết tha xem, đọc gì nữa. Khi em ra khỏi phòng tắm, tôi hỏi: “Em đã từng vào đây lần nào chưa?”. Không ngờ, tôi vừa dứt câu cô ấy đã bật khóc: “Anh nghĩ em là người như thế nào mà hỏi em câu hỏi đó? Em vào đây làm gì? Em có trai gái gì đâu mà phải vào đây. Có phải anh thấy em theo anh vào đây nên nghĩ em dễ dãi phải không?”.

Thấy em khóc, tôi bất ngờ quá, nhất thời bối rối bảo: “Anh buột miệng hỏi thôi mà. May quá, trời tạnh mưa rồi, mình về nhé, kẻo nhỡ ai nhìn thấy lại đánh giá em không hay. Dù gì mình cũng chưa cưới xin gì”.

Sau hôm đó, tôi thấy em có vẻ lạnh nhạt với tôi. Em còn đánh tiếng với một vài người đến tai tôi rằng tôi có vài suy nghĩ và lời nói xúc phạm em. Cả nhà tôi thì xúm vào chửi mắng tôi nhiễm cái thói phóng khoáng của thành phố rồi nghĩ ai cũng như mình.

Rõ ràng đó chỉ là một câu hỏi đơn thuần, em đã nghĩ quá nhiều và làm quá lên. Cuối cùng là em dối trá hay tôi xúc phạm em? Nếu một người chưa từng xuất hiện ở một địa điểm nào đó, liệu điện thoại có thể tự động kết nối mạng hay không khi mà người ta dùng mật khẩu? Mọi người bảo có khả năng không?

Tác giả: Đình Lộc

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok