Cuộc sống

Mười năm sau gặp lại, mối tình đầu ngỏ ý “xin một đứa con”

Tôi vốn sinh ra trong gia đình nghèo khó. Còn nàng thì sinh ra trong nhung lụa. Nhà hai đứa ở cạnh nhau, học cùng lớp và chơi với nhau từ nhỏ. Tuy nhiên với thân phận trai nhà nghèo, đối với nàng tôi vẫn giữ một khoảng cách.

Từ ngày bước chân vào cấp ba tôi đã biết tình cảm của mình dành cho nàng có thay đổi. Tôi hay nghĩ về nàng, dù lực học không kém cạnh nhưng vẫn nhiều khi giả vờ không hiểu bài chỗ này chỗ nọ để chạy sang nhà nàng hỏi bài, hoặc là đứng bên này sân gọi nàng ra hàng rào thắc mắc vài câu để nghe giọng nói của nàng rồi mới chạy vào học tiếp.

Mỗi lần sang nhà nàng, mẹ nàng thường nói: “hai đứa bây lo học hành cho giỏi, mai này mới mong có tương lai. Nhất là cái Hân, thân con gái, phải học hành mới mong kiếm được tấm chồng giàu có cho nhàn tấm thân”. Tôi vẫn ngầm hiểu những lời nhắc nhở của mẹ nàng như là lời cảnh báo khéo.

Nàng đối với tôi vẫn dịu dàng, rất quan tâm. Nhưng tôi với mặc cảm nhà nghèo, tình cảm chưa một lần dám thổ lộ. Tôi chỉ sợ nàng từ chối thì bẽ mặt, sợ mẹ nàng bảo “cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga”. Tôi yêu nàng âm thầm cho qua mùa Đại học, cho đến ngày nàng lên xe hoa làm dâu thành phố với một người đàn ông khác.

Tình yêu của tôi với nàng tuy là một cái cầm tay cũng không có nhưng tôi vẫn luôn xem nó là mối tình đầu trong tim tôi, là những xúc cảm đầu tiên, rung động đầu tiên về một người con gái. Thứ mà sau này trải qua vài mối tình tôi không có được.

Như hầu hết những chàng trai bước vào tuổi trưởng thành, tôi lấy vợ rồi sinh con. Cuộc sống nhiều khi cũng xảy ra vài mâu thuẫn bất đồng do gánh nặng cơm áo gạo tiền nhưng về cơ bản gia đình khá yên ấm. Vợ tôi luôn nói “khó khăn mấy em cũng chịu được, khổ sở mấy em cũng không nề hà, duy chỉ một điều em không thể chấp nhận nếu như anh phản bội em”. Tôi tự nghĩ mình là đàn ông nghiêm túc, không có tính ong bướm trăng hoa, chung thủy chắc không phải là điều gì khó khăn lắm.

Một ngày, tôi nhận được cuộc điện thoại từ số lạ. Nếu không xưng tên, chắc tôi không nhận ra giọng nàng. Nàng bảo nàng muốn gặp tôi.

Chính xác là hơn mười năm rồi tôi với nàng mới ngồi đối diện nhau như thế này. Nàng không còn là cô gái thưở xưa ngọc ngà xinh đẹp. Nàng gầy đi nhiều, không biết vì có phải vì cuộc sống nhiều ưu phiền mà tóc đã có vài sợi bạc. Nàng kể về cuộc hôn nhân của nàng. Nàng lấy chồng, chồng nàng mắc chứng vô sinh. Hai người chung sống được 4 năm thì chồng nàng bảo giải thoát cho nàng. Nhưng ngay lúc ấy chồng nàng lại phát hiện bị mắc một căn bệnh nan y. Nghĩa vợ chồng, nàng không thể chỉ lo ấm êm cho riêng mình khi chồng mình đang loay hoay giữa bờ sinh tử. Nàng không chịu ly hôn nữa, ở lại chăm chồng, 6 năm sau đó thì chồng mất. Mười năm cuộc hôn nhân, mười năm thời xuân sắc của nàng đã trôi qua như thế.

Tôi ngạc nhiên khi nàng hỏi: “Ngày xưa N. yêu mình mà sao không thổ lộ? Mình đã chờ đợi một câu tỏ tình. Nếu N. đủ dũng cảm, chắc chắn mình sẽ vượt qua mọi trở ngại để đến với N. Mình đã mấy lần đấu tranh tư tưởng có nên mở lời trước với N. không, cuối cùng mình vẫn không dám. Hay là mình đã ngộ nhận?”.

Chuyện xưa nhắc lại sao tự nhiên thấy buồn quá đỗi. Tuổi trẻ ai cũng cũng có những suy nghĩ của riêng mình, lòng tự tôn, sự lo sợ và cả những rào cản tâm lý vô hình. Tôi nói đúng là tôi yêu nàng nhưng tôi tự thấy bản thân mình không xứng đáng, không đủ làm chỗ dựa tin cậy cho nàng một cuộc sống sung túc. Tôi cũng sợ nàng chỉ có thể làm bạn với tôi chứ không bao giờ chọn lấy một đứa con nhà nghèo như tôi làm chồng. Nàng khóc, và lòng tôi chùng xuống.

Nàng nói nàng chủ động gặp tôi, việc đầu tiên là nàng muốn xác định lại tình cảm của hơn mười năm về trước có thật hay không? Hai là nàng muốn tôi giúp đỡ nàng một việc. Nàng không muốn lấy chồng nhưng nàng muốn có một đứa con. Nàng không muốn xin con nuôi mà muốn tự mình mang nặng sinh ra nó. Và nàng muốn tôi giúp đỡ cho nàng xin một đứa con. Bằng cách nào cũng được, một đêm qua lại hoặc là cho nàng tinh trùng để thụ tinh qua ống nghiệm. Nàng hứa sẽ không bao giờ liên lạc lại, sẽ không để lộ bất cứ điều gì, không bao giờ làm tổn hại đến gia đình tôi. Ước mong của đời nàng chỉ duy nhất có vậy, một đứa trẻ của nàng và tôi. Nàng nói tôi hãy suy nghĩ, nếu được hãy liên lạc với nàng, nếu không thì coi như nàng chưa từng gặp lại, chưa từng có đề nghị khiếm nhã đó. Dù gì đi nữa nàng cũng sẽ tôn trọng quyết định của tôi, chỉ mong là tôi hãy lưu ý nghĩ cho nàng một chút.

Cả đời tôi chỉ có hai lần khiến tôi suy nghĩ nhiều nhất. Lần đầu tiên là thuở mười tám yêu nàng đã do dự đến nát óc có nên thổ lộ lòng mình. Cuối cùng chọn cách im lặng. Và lần này, là trước đề nghị có phần “quá khó” của nàng. Với nàng mà nói, tình yêu mến xưa cũ vẫn còn, chỉ là không thiết tha rung động như xưa. Cho nàng một đứa con không phải là không làm được. Và tôi cũng rất tin tưởng rằng nàng không có ý định phá hoại cuộc sống gia đình tôi, không có lý do gì khiến nàng phải làm thế.

Tôi thương nàng nhưng tôi cũng rất lo cho gia đình tôi. Tôi không thể “qua đêm” với nàng vì như thế là đắc tội với vợ tôi. Nếu như cho nàng tinh trùng để thụ tinh trong ống nghiệm thì sao? Như thế tôi có phải là phản bội vợ không?

Gần một tháng rồi, tôi biết nàng có lẽ rất mong chờ một cuộc điện thoại từ tôi nhưng tôi vẫn chưa thông suốt nên gọi cho nàng hay đừng gọi. Gọi một cuộc điện thoại có nghĩa là đồng ý, rồi mọi chuyện sau đó sẽ ra sao, tôi thực sự chưa hình dung nổi.

Tác giả: Cao. T. N

Nguồn tin: Báo Dân trí

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok