Cuộc sống

Mừng cưới bạn thân 2 chỉ vàng, người phụ nữ ngỡ ngàng nhận cuộc gọi "trách móc" ngay tối đó

Vàng bây giờ đã hơn 15 triệu đồng/chỉ, nhưng tôi cố gắng xoay xở, vay mượn chút để lo trọn tấm lòng với bạn.

Tôi là Ngọc, 32 tuổi. Cuộc sống của tôi dạo gần đây không mấy thuận lợi. Công việc bấp bênh, thu nhập giảm, những khoản chi tiêu trong gia đình cứ dồn dập khiến tôi luôn trong trạng thái phải tính toán từng đồng. Tôi vẫn cố gắng sống tích cực, nhưng đôi lúc chỉ cần một buổi chợ cuối tháng cũng đủ khiến tôi thở dài.

Đầu tháng trước, Trang - cô bạn thân từ thuở đại học của tôi tổ chức đám cưới. Trang là người giản dị, hiền lành và luôn nghĩ cho người khác. Cả hai chúng tôi đã gắn bó hơn một thập kỷ, trải qua bao vui buồn cùng nhau nên đám cưới của bạn, tôi đương nhiên không thể thiếu mặt.

Ngày Trang cưới, tôi mừng bạn 2 chỉ vàng. Nghe có vẻ lớn lao với hoàn cảnh hiện tại của tôi, nhưng tôi vẫn muốn bạn mình có những điều tốt đẹp nhất trong ngày trọng đại. Tôi luôn nhớ ngày mình cưới, chính Trang cũng là người đã tặng tôi 2 chỉ vàng, khi ấy vàng chỉ khoảng 6 triệu đồng một chỉ. Gia đình Trang có điều kiện hơn nhà tôi nên năm ấy, bạn mừng tôi nhỉnh hơn. Điều này tôi hiểu.

Giờ mọi thứ đổi thay, giá vàng lên tới 15 triệu đồng một chỉ. Tôi cố gắng xoay xở, vay mượn chút để lo trọn tấm lòng với bạn. Bản thân tôi cũng không muốn mắc nợ ai cái gì.

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ thế là xong, tôi mừng cho bạn, bạn vui vì điều đó. Nhưng ngay tối hôm đám cưới xong, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trang. Cô bạn thân "trách móc" tôi quá khách sáo.

"Ngọc ơi, mày có coi tao là bạn thân nữa không? Tao biết dạo này mày khó khăn lắm, vàng thì đâu phải rẻ nữa, tao biết mày đã phải gồng mình như thế nào để mừng tao 2 chỉ. Tình bạn của tụi mình quý lắm… đừng biến nó thành một món nợ phải trả cho bằng đủ.", Trang nói.

Tôi lặng người. Giọng Trang nhẹ nhàng mà như chạm đúng những điều khó nói nhất trong lòng tôi. Đúng là tôi đang chật vật, nhưng tôi không bao giờ muốn Trang biết. Tôi sợ bạn sẽ nghĩ tôi làm điều gì đó miễn cưỡng. Tôi sợ bạn áy náy, còn tôi thì tự ti. Thế nhưng, bằng cách nào đó, Trang vẫn thấu hiểu tôi như đã từng suốt bao năm qua.

Ảnh minh họa



Bạn bảo sẽ trả lại tôi 2 chỉ vàng. Tôi hoảng hốt, nhất quyết không chịu. "Mày làm vậy khác nào xem tao không thật lòng với mày?" – tôi nói, cố gắng giữ giọng thật bình thường, nhưng tim lại như thắt lại.

Hai đứa cứ nói qua nói lại một hồi. Cuối cùng, Trang chỉ nhận 1 chỉ, gọi là để lòng tôi không nặng nề, còn bạn cũng yên tâm phần nào. Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng tình bạn không đo bằng vàng bạc. Nó đo bằng sự thấu cảm, bằng những điều không cần nói ra nhưng vẫn hiểu nhau.

Trang nói: "Ngày xưa tao mừng mày 2 chỉ là vì tao yếu quý mày, thương mày. Chứ có phải cho mày vay vàng đâu. Chúng ta không ai nợ ai cả. Chơi với nhau hơn 10 năm rồi, chẳng lẽ chỉ gói gọn trong mấy lượng vàng mà so đo?".

Tôi nghẹn ngào. Lời Trang như một cái ôm ấm áp giữa những ngày tôi thấy mình nhỏ bé và chệnh choạng giữa cuộc sống.

Tôi bỗng nhận ra rằng điều quý giá mà tôi đang có, là một người bạn biết nghĩ cho tôi từ những điều nhỏ nhất. Trong những năm tháng đã qua, khi ai cũng bận rộn với cuộc đời của riêng mình, tình bạn ấy vẫn nguyên vẹn, không bị xói mòn bởi thời gian hay vật chất.

Cúp máy rồi mà tôi vẫn ngồi yên rất lâu. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc đến lạ. Có những mối quan hệ càng trưởng thành càng dễ xa nhau. Thế nhưng, tôi và Trang vẫn dành cho nhau sự chân thành như thuở ban đầu.

Qua câu chuyện này, tôi chỉ muốn nói rằng: trong cuộc sống đầy những bon chen, may mắn lắm mới có một người bạn sẵn sàng đặt mình vào vị trí của ta, thương ta bằng sự tinh tế và chở che thầm lặng.

Vàng có thể lên giá từng ngày, nhưng một tình bạn như thế thì vô giá.

Tác giả: Thiên Kim

Nguồn tin: doisongphapluat.nguoiduatin.vn

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP ok