Em năm nay 30 tuổi, đã có chồng và hai đứa con. Em là con nhà nghèo nhưng nhà chồng em ngược lại, rất giàu. Ai cũng bảo em có phúc lớn được làm dâu nhà giàu, ở nhà mặt phố, ô tô đỗ cửa. Thế nhưng đúng như các cụ nói, có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Em làm dâu nhà giàu, lấy chồng nhà giàu nhưng chẳng được hưởng cái giàu sang đó đâu ạ. Em không chỉ bị khinh thường mà mẹ con em còn sống cơ cực như bao gia đình nghèo hèn khác.
Bố mẹ chồng em, nhất là mẹ chồng em luôn tỏ ra thái độ khinh khi, chê bai bố mẹ em nghèo hèn, ăn ở bẩn thỉu. Mỗi người một hoàn cảnh sống. Bố mẹ em ở quê thì làm sao mà ăn trắng mặc trơn, tay chân nuột nà trắng trẻo được như bố mẹ chồng em. Mỗi lần bố mẹ chồng em tỏ thái độ như vậy, em cảm thấy buồn vô cùng.
Em làm công nhân lương tháng chỉ được 5 triệu không đủ lo cho hai đứa con em ăn học. Chồng em làm ra tiền thì đưa cho mẹ chồng giữ. Mỗi lần em hết tiền nói với chồng và mẹ chồng thì bị mẹ chồng em chì chiết là tiêu pha hoang phí. Em hỏi tiền để nuôi con, cũng là con cháu của họ mà cứ như đi xin từng đồng của người ta vậy. Mỗi lần em hỏi tiền mua sữa, tiền học tiền quần tiền áo… cho các con thì mẹ chồng em chỉ đưa mấy đồng lẻ, lần nào đưa nhiều nhất cũng chỉ được 500 nghìn đồng nên em chẳng thèm lấy.
Phần vì bị khinh khi, phần vì hỏi tiền chồng quá khó khăn nên em đi vay lãi để lo cho các con. Nhà ngoại nghèo khó nên những lúc "cháy ví", con ốm đau, em cũng không dám kể, chẳng dám xin bố mẹ vì sợ bố mẹ em buồn. Thế là em đi vay lãi. Em vay lãi 1 triệu, trả lãi 50.000 đồng hàng tháng. Chính vì thế mà cho đến bây giờ em vẫn nợ. Em đi làm còng lưng mà cũng chỉ dám mua đồ ăn cho con, còn mình thì ăn đồ thừa của tụi nó.
Nhiều lần em nghĩ tới chuyện ly hôn nhưng liền sau đó là phải dẹp ngay cái ý nghĩ đó. Lý do là bởi, con em thì còn nhỏ, khả năng kinh tế của em lại không đủ nuôi cả hai đứa nếu bỏ nhau. Hơn nữa, nhà chồng em lại là dân công chức, quen biết nhiều, họ lại giàu có nên khi ra tòa ly hôn, em sợ rằng mình sẽ bị không được tòa xử cho mình nuôi con.
Lấy chồng 8 năm nay, em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc, chỉ thương con mà gắng sống qua ngày. Mỗi khi nghĩ đến cảnh ly hôn em lại nghĩ đến câu "Mấy đời bánh đúc có xương", em nghĩ tội con mình nên lại thôi.
Em buồn lắm nhưng bao năm nay em chưa bao giờ hé răng tâm sự với ai nửa lời. Vì thế mà người ngoài ai cũng nghĩ em làm dâu nhà giàu thì chẳng bao giờ thiếu tiền. Đôi lúc túng bấn có hỏi vay tiền cũng không ai tin.
Thực sự em thấy cuộc đời mình cứ bị luẩn quẩn bế tắc không nghĩ ra hướng giải quyết. Nếu cứ suốt ngày đi vay nợ như thế này thì em sợ rằng một ngày mình sẽ vì nghĩ nhiều mà đổ bệnh mất. Vợ chồng bỏ không được mà ở cũng không xong. Bỏ thì em không đủ khả năng nuôi con. Ở nhà chồng, dù họ có keo kiệt khinh khi thì ít nhất, họ cũng lo bữa trưa cho các con em. Rồi còn nhà cửa, nơi ở…
Thực sự em thấy mình luẩn quẩn quá và không biết gỡ ra bằng cách nào. Mong mọi người cho em một lời khuyên.
Tác giả: Nguyễn Thị Nam
Nguồn tin: Báo Gia đình và Xã hội