Cuộc sống

Lặng người trước bí mật của người chồng hoàn hảo

Hơn 10 năm qua, tôi sống trong thứ hạnh phúc dối lừa. Cả thiên hạ nói tôi may mắn khi lấy được tấm chồng đáng giá. Tôi cũng đã tin là thế cho tới một ngày...

32 tuổi, 2 đứa con, 1 người chồng mẫu mực, kinh tế gia đình khá giả… Tất cả tưởng chừng như quá hoàn hảo thì tôi phát hiện ra sự thật đầy cay đắng về chồng. Tôi chênh vênh đứng giữa ngã rẽ: Bỏ chồng hay im lặng mà sống để cho các con một gia đình trọn vẹn?

Tôi lấy chồng năm 22 tuổi, khi vừa học xong đại học. Anh hơn tôi 5 tuổi, đã có sự nghiệp vững vàng. Thời điểm đó, ai cũng khen chúng tôi là trai tài, gái sắc. Anh giỏi giang, kiếm được nhiều tiền còn tôi luôn được mọi người khen không ngớt lời về nhan sắc.

Tôi hãnh diện về cuộc hôn nhân của mình. Chồng tôi không chỉ mang đến vẻ ngoài hào nhoáng, cách anh đối xử với tôi, với gia đình bên vợ cũng không chê vào đâu được.

Rồi tôi sinh con, một trai, một gái. Hai bé cách nhau hơn 3 tuổi. Các con tôi ngoan ngoãn, xinh xắn. Chồng tôi kiếm được nhiều tiền nhưng về nhà vẫn giúp vợ chăm con, làm việc nhà. Tình cảm vợ chồng lúc nào cũng ngọt ngào, lãng mạn…

Ảnh: Shuterstock

Thế rồi cách đây 1 tháng, ròng rã ngày nào anh cũng về muộn, có hôm còn qua đêm ở ngoài không về. Anh có rất nhiều lí do, khi thì làm tăng ca, lúc thì đi gặp đối tác. Đã thế, tiền tiết kiệm của gia đình tôi thấy anh rút gần hết. Tôi bắt đầu nghi ngờ chồng có mối quan hệ ngoài luồng.

Tôi thuê thám tử điều tra nhưng người ta chỉ thấy anh thường xuyên ra vào bệnh viện. Chiều hôm đó, tôi đã đến bệnh viện và gặp anh. Tuy nhiên nhìn thấy tôi, anh không bối rối. Anh kéo tôi ra một góc và nói thẳng: “Anh có đứa con riêng, 9 tuổi, giờ con mắc trọng bệnh, anh không thể bỏ mặc hai mẹ con cô ấy được. Anh nói để mong em thông cảm. Anh sẽ không bỏ vợ, nhưng cũng không thể để thằng bé phải khổ được”.

Sau câu nói hôm đó, anh cứ thế thản nhiên ở viện tối ngày không về nhà. Tiền tiết kiệm cho các con tôi, anh mang ra chi trả cho việc chữa trị bệnh tình của con riêng. Trong phút chốc, bao nhiêu của cải tích góp của chúng tôi không còn một đồng.

Tôi ngồi lặng đi và suy tính, số tuổi của thằng bé như vậy nghĩa là chồng tôi đã ngoại tình ngay sau ngày cưới của chúng tôi. Điều đáng sợ nhất là chồng tôi không nao núng, anh ta hoàn toàn bình thản để nói ra mọi chuyện. Chồng tôi bảo sau ngày cưới, anh đi công tác một tuần và gặp người phụ nữ ấy. Chị ta cá tính, độc lập và tự chủ. Chị ta không thích kết hôn mà chỉ muốn làm mẹ đơn thân.

Gần 10 năm qua họ vẫn qua lại với nhau sau lưng tôi. Chị ta không đòi hỏi công khai, cũng không muốn cướp chồng, thứ duy nhất mà chị ta muốn là anh có trách nhiệm với con. Về tiền bạc, chị ta cũng khá đầy đủ để không làm phiền. Chị ta lại giỏi giang, tư vấn và hỗ trợ chồng tôi trong việc kinh doanh, không như tôi, tối ngày chỉ biết vùi đầu vào bếp núc, nói đến chuyện gì cứ ớ người ra.

Hiện tại, chồng tôi công khai mọi chuyện nên anh thường xuyên ghé thăm mẹ con chị ta trong giai đoạn thằng bé ốm đau. Tôi không tức giận đứa trẻ vì cháu quá thiệt thòi. Tôi cũng không cay cú người phụ nữ đó bởi lẽ cô ta ngoài việc lên giường với chồng tôi chưa hề làm một điều gì động tới cuộc sống của tôi cả.

Người khiến tôi căm hận nhất chính là chồng. Gần 10 năm qua anh ta sống đạo đức giả bên tôi, đóng vai người chồng mẫu mực trong khi đã phản bội tôi ngay từ đầu như thế.

Tôi muốn ly hôn nhưng tất cả mọi người đều khuyên tôi bình tĩnh suy xét. Mẹ tôi nói, giờ tôi bỏ chồng chỉ có tôi và con tôi thiệt. Ở tuổi này, sau bao năm quanh quẩn bếp núc, tôi làm sao xin được việc tử tế để nuôi con. Rồi các con tôi lại phải chịu cảnh tan đàn, xẻ nghé...

Tuy nhiên nếu không ly hôn thì tôi lại cảm thấy ghê tởm thật sự cái vỏ bọc giả dối này.

Tác giả: Nguyễn Linh (Hà Nội)

Nguồn tin: Báo VietNamNet

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok