Tôi đã đấu tranh rất nhiều để có thể có được người mà mình yêu. Nhưng sau tất cả, tôi đang phải chịu hậu quả bởi những gì mà mình đã gây ra.
Tính đến nay, tôi đã kết hôn được 7 năm. Khoảng thời gian ấy đối với vợ chồng tôi không có nhiều kỷ niệm. Chồng tôi thường xuyên đi vắng để mặc vợ ở nhà 1 mình. Chúng tôi sống với nhau như bạn bè hơn là vợ chồng hay những người có tình yêu.
Ngày ấy khi tôi còn là sinh viên mới ra trường, tôi đã phải lòng chồng tôi - người đàn ông làm cùng công ty được giao nhiệm vụ hướng dẫn tôi trong công việc. Lúc đó tôi biết anh đã có bạn gái nhưng vẫn nung nấu ý định cướp anh khỏi tay cô gái kia.
Tôi cũng đã gặp bạn gái anh nhiều lần, thật sự chị ấy là người thuần túy và nhu mì, hiền lành. Tuy nhiên, qua tiếp cận, tôi mới biết chị ấy không được lòng gia đình nhà chồng tôi vì gia cảnh không môn đăng hậu đối.
Biết được điều này, tôi thường xuyên đến chơi nhà chồng và tích cực lấy lòng mẹ chồng tương lai. Mẹ chồng rất hợp tính vì tôi là người xốc vác lại rất hay nói cười khác với vẻ điềm đạm của người yêu cũ chồng tôi. Hơn nữa tôi cũng là gái thành phố nên ít nhiều ghi điểm hơn trong mắt mẹ chồng.
Lúc đó tôi biết anh đã có bạn gái nhưng vẫn nung nấu ý định cướp anh khỏi tay cô gái kia. Ảnh minh họa |
Mặt khác, tôi hay tâm sự nói chuyện với chồng mình như bạn thân. Có lẽ xem tôi là thân thiết nên anh đã kể với tôi chuyện bí mật của 2 người. Anh nói với tôi người yêu anh đã có thai và không biết làm thế nào để giải quyết vì mẹ anh rất ghét những cô gái chưa chồng mà chửa.
Như biết được điểm yếu của họ, tôi đã lên 1 kế hoạch mà bản thân cũng không nghĩ nó sẽ mang lại hậu quả như vậy. Tôi nói chuyện với mẹ chồng, mẹ chồng tôi nổi giận lôi đình khi biết chuyện này. Sau đó, mẹ gọi người yêu của chồng tôi đến và nói rõ quan điểm dù họ có con cũng không được chấp nhận. Hôm ấy, tôi cũng ở trên gác nhà anh và chứng kiến mọi việc.
Người yêu của chồng tôi rất hiền, chị ấy ngồi nghe mẹ chồng tôi chỉ trích từ đầu đến cuối. Sau khi xin phép ra về, chị ấy thẫn thờ chạy ra ngoài cửa. Không may lúc đó có chiếc xe ô tô đi ngang qua đã tông trúng chị ấy. Mặc dù được đưa đi cấp cứu luôn nhưng chị ấy đã không giữ được cái thai trong bụng.
Có lần tôi đến thăm, chị ấy không biết tôi là người đứng sau mọi chuyện nên vẫn nói chuyện với tôi bình thường. Thậm chí còn khóc và kể với tôi rất nhiều. Còn tôi, lúc đó tôi đã quá ích kỷ để có thể hiểu nỗi đau đang dày xéo tâm can chị.
Ra viện, chị bỏ đi và cắt đứt liên lạc với chồng tôi. Từ đó chúng tôi không còn thông tin về chị nữa. 1 năm sau, vì sự thúc ép của bố mẹ mà chồng quyết định đi đến hôn nhân với tôi. Tôi như sống trong hạnh phúc khi có được người đàn ông mà mình mong muốn.
Nhưng những gì tôi nghĩ đã không diễn ra. Có được chồng tôi nhưng anh luôn đối xử với tôi như những người bạn khác. Chúng tôi không ngủ chung, cũng không bao giờ tâm sự với nhau chuyện gì. Đôi khi tôi thèm khát được cùng chồng đi ăn, đi chơi thậm chí cãi nhau cũng được, miễn là anh quan tâm tôi như người vợ.
Lấy nhau lâu rồi nhưng tôi cũng không có con. Mỗi lần đi khám tôi đều ôm về rất nhiều thuốc bổ nhưng tất cả đều không hiệu quả. Vì buồn quá nhiều chuyện nên dạo này tôi hay tìm đến cửa chùa để tâm hôn thanh tịnh. Không ngờ, tôi lại có dịp gặp lại người yêu cũ của chồng.
Tôi đã khóc rất nhiều, đã quỳ xuống xin lỗi chị và kể mọi sự thật. Ảnh minh họa |
Hôm đó tôi đăng ký làm việc công đức giúp nhà chùa. Đang tất bật sửa soạn, tôi thấy dáng người rất quen đi qua. Nhìn kỹ lại thì tôi sững sờ vì ni cô đó chính là người yêu cũ của chồng mình. Đợi mọi việc hoàn thành, tôi kéo chị ra 1 góc chùa để nói chuyện.
Tôi đã khóc rất nhiều, đã quỳ xuống xin lỗi chị và kể mọi sự thật. Vì tôi mà cuộc đời của chị rơi vào ngõ cụt, vì tôi mà chị đánh mất con mình. Những tội lỗi đó khiến tôi không thể ngủ ngon mỗi đêm. Tôi phải nói ra để xin được chị tha thứ.
Những tưởng chị sẽ đánh tôi hoặc ít nhất cũng buông lời trách móc. Vậy mà chị chỉ cười nhạt và nói chị biết rõ mọi chuyện từ giây phút thấy tôi đứng ở ban công nhà chồng. Chị biết tôi là người nói về cái thai với mẹ chồng tôi nhưng không nói ra. Sau đó chị còn khuyên tôi nên cố gắng để sinh cho chồng 1 đứa con.
Ra khỏi chùa, tôi cảm thấy mình là con người thật độc ác. Chỉ vì sự ích kỷ và ham muốn của mình mà tôi đã hủy hoại cuộc đời của người khác. Tôi cảm thấy ghê sợ bản thân và những thủ đoạn mà mình đã làm. Có lẽ tôi không thể có con vì tôi đang gánh chịu hậu quả cho những gì tôi gây ra. Chẳng lẽ tôi sẽ phải sống trong sự day dứt này suốt đời hay sao?
Tác giả: Thúy Anh
Nguồn tin: emdep.vn