Sập cửa bỏ vào phòng ngủ cho khách, Quý chán chường nằm vật ra giường. Đến giờ phút này, dù tự tay đã đặt bút kí vào đơn ly hôn nhưng anh vẫn có cảm giác không thật. Có lẽ sự việc đến quá nhanh, Huyền quyết định quá dứt khoát nên anh mới như thế.
Quý nghĩ lại những ngày tháng vợ chồng bên nhau, vui vẻ hạnh phúc biết bao. Anh lại nghĩ đến gã đàn ông tối nay, nhìn qua là biết một kẻ thành đạt, giàu có. Huyền có xiêu lòng vì gã ta cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng chẳng lẽ trên đời này, giàu sang phú quý có uy lực đánh bại hết thảy, không loại trừ tình nghĩa vợ chồng gắn bó của anh và cô ư?
Suy nghĩ miên man không để ý thời gian, bất giác đã tới nửa đêm. Quý bỗng vùng dậy ra ngoài. Đi đến phòng ngủ của hai vợ chồng, anh dừng lại. Định đưa tay lên gõ cửa mà lại thôi, gặp Huyền rồi anh có thể nói được gì, chẳng lẽ tiếp tục cầu xin cô đừng bỏ anh. Song lòng tự trọng không cho phép anh làm thế, nếu cô đã muốn đi thì anh sẽ thoải mái để cô đi!
Đúng lúc ấy, anh bỗng nghe thấy tiếng khóc khe khẽ phát ra từ trong phòng. Là Huyền đang khóc! Quý bụng dạ thắc mắc, cô đã đạt được điều cô muốn một cách dễ dàng, còn gì mà phải khóc? Đáng nhẽ giờ này cô nên sung sướng nằm vẽ ra viễn cảnh tương lai quấn quýt bên người tình chứ?
Ảnh minh họa |
Tiếng khóc của Huyền vẫn vọng ra, dường như đã bị cô đè nén rất nhiều. Nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của vợ, lòng Quý khó chịu vô cùng. Cô đang nghĩ gì vậy? Phải chăng có vấn đề gì mà anh chưa biết ở đây?
Ngay ngày hôm sau, Huyền dọn toàn bộ đồ đạc về nhà mẹ đẻ. Quý trơ mắt để vợ mang hết hành lí đi. Cuối cùng, nhìn căn nhà rỗng không, Quý sâu sắc cảm nhận tất cả những mất mát trước mắt là sự thật chứ không phải giấc mơ. Nhưng cứ nghĩ đến tiếng khóc não nề của Huyền tối hôm qua là Quý lại nóng lòng không yên.
Mấy hôm sau, Quý lựa lúc Huyền đi làm, về thăm mẹ vợ. “Mẹ thay mặt đứa con gái hư thân mất nết ấy xin lỗi con. Mẹ không bảo được nó, bắt nó dẫn đi gặp gã kia để mắng cho thằng đó một trận nó cũng không chịu…”, mẹ Huyền đầy áy náy nói với Quý. Không ngờ Huyền lại nói lí do ấy với bố mẹ cô.
Anh hỏi mẹ vợ: “Mẹ thấy cô ấy có biểu hiện gì lạ không?”. “Không có, nó đi làm về là nhốt chặt mình trong phòng, mặt mũi thì như đưa đám, đêm qua mẹ dậy giữa đêm còn nghe tiếng nó khóc thì phải, nhưng gõ cửa hỏi thì nó im im không nói gì”, mẹ Huyền suy tư nhớ lại, rồi cười chua chát: “Mẹ đoán nó bị thằng kia đá rồi. Chắc chắn thằng cha kia đã có vợ con, nó lừa con Huyền thôi, ai ngờ con Huyền tin nó đòi ly hôn thật, giờ nó sợ chạy mất dạng còn đâu”.
Quý thầm bội phục trí tưởng tượng của mẹ vợ, bản thân anh lại không nghĩ như thế, bởi anh cho rằng Huyền chả phải hạng phụ nữ nhẹ dạ cả tin tới mức ấy. Nhưng những lời mẹ vợ nói về trạng thái của Huyền mấy ngày này thì rất đáng lưu tâm.
Quý tiếp tục tìm đến cô bạn thân của Huyền, là một bác sĩ sản khoa. Nhìn thấy Quý, cô nàng hết thở dài lại thở dài: “Anh tìm em có chuyện gì không?”. Quý đáp: “Anh muốn hỏi em, em là bạn thân của Huyền, có thấy dạo gần đây cô ấy có gì khác thường không?”. Cô nàng không trả lời mà hỏi ngược lại Quý: “Anh không tin Huyền vì người đàn ông khác mà đòi chia tay với anh?”.
Quý sững người, rồi gật đầu: “Nhưng nếu thật cô ấy yêu người khác rồi thì anh cũng đành chúc phúc cho cô ấy thôi”. Cô nàng tiếp tục không trả lời mà chép miệng: “Cái Huyền nó bỏ lỡ anh thật đáng tiếc cho nó”.
Quý lòng chùng xuống, câu nói ấy có lẽ là câu trả lời gián tiếp của cô nàng. Anh chẳng thiết hỏi gì thêm, đứng dậy tạm biệt ra về. Lúc Quý ra đến cửa, cô nàng bỗng gọi anh lại, cười cười: “Thôi, thấy anh là người như vậy, em cũng làm người tốt một lần, dù có phải phản bội lại lời hứa với bạn thân”.
Quý nghi hoặc nhìn cô nàng đó. Cô ấy chẳng để ý, tà tà nói: “Gã kia đúng là định tán tỉnh nó thật, nhưng đời nào nó dây vào, nó diễn kịch để anh đồng ý ly hôn thôi. Chuyện con bé Thanh trước đây cũng thế. Nguyên do thì đây này, anh xem xong tự khắc sẽ hiểu. Có lần rỗi việc nên em đề nghị nó khám tổng quát, không ngờ…”.
Quý mơ mơ hồ hồ đón một tập bệnh án cô nàng kia đưa. Lật xem hết, lúc ấy anh mới sáng tỏ chân tướng sự thật. Thì ra là thế!
Anh cuống quýt chào tạm biện cô bạn của Huyền, một mạch chạy tới nhà mẹ vợ. Tìm thấy Huyền trong phòng bếp, vừa nhìn thấy cô, chẳng nói chẳng rằng anh đã lao đến ôm chặt cô vào lòng.
Huyền lúng túng đẩy anh ra, cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt: “Anh tới đây làm gì! Chúng ta chẳng còn gì liên quan nữa. Anh về đi, tối nay tôi còn có hẹn đấy!”. Quý bật cười: “Hẹn gì? Hủy hết đi! Anh không đồng ý ly hôn nữa, anh vẫn là chồng em. Em mau thu dọn đồ đạc theo anh về nhà!”.
Huyền ngẩn ngơ nhìn Quý. Thấy thế, Quý càng cười to: “Anh biết hết chuyện rồi vợ ạ. Trần đời anh chưa thấy ai ngốc nghếch như em. Em tưởng bỏ anh mà dễ à? Đừng có mơ!”. “Anh biết gì?”, Huyền vô thức hỏi lại chồng. Quý vẫn cười tươi rói: “Anh vừa tới gặp Phương. Bạn thân của em đã tiết lộ tất cả rồi!". Huyền cứng người, lẩm nhẩm: “Đồ phản bội!”.
Quý nắm chặt tay vợ: “Anh phải mang quà tới hậu tạ cô ấy mới được, không anh suýt mất vợ rồi. Có chuyện gì phải nói với anh chứ, em có còn coi anh là chồng không vậy? Kết quả khám bệnh chỉ là em khó mang thai thôi, có phải em không bao giờ mang thai được đâu? Mà kể cả là thế thì sẽ còn cách giải quyết cơ mà! Chúng mình sẽ cùng nhau cố gắng, được không?”.
Huyền thẫn thờ nhìn chồng, nước mắt chảy ướt đẫm gò má. “Em thật đáng giận, anh giận em lắm đấy, em biết không hả?”, miệng Quý thì trách móc vợ nhưng giọng nói của anh lại đầy vẻ cảm động, thương xót. Huyền ngốc thật, nhưng chẳng phải vì cô quá yêu anh, sợ mang lại khó khăn khổ sở cho anh hay sao? Những ngày tháng chịu đựng đau khổ một mình, cô vẫn không hé răng lời nào, sao có thể không khiến anh xót xa cho được?
Huyền nhào vào lòng chồng, òa lên khóc. Dù có “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”, anh vẫn giữ mình trong sạch. Dù tận mắt nhìn thấy cô với người đàn ông khác, dù bị cô ném những lời phũ phàng vào mặt, anh vẫn tin cô và âm thầm điều tra rõ sự việc. Mấy người đàn ông làm được điều đó?
Tình yêu, sự tin tưởng anh dành cho cô khiến Huyền cảm động vô cùng. Phải, cô sẽ nghe lời anh, hai người sẽ cùng nắm chặt tay cố gắng tới cùng, Huyền mỉm cười nghĩ thầm.
Nguồn tin: Báo Trí thức trẻ