Cuộc sống

Khổ sở vì phục vụ gia đình chồng

Đi làm thì không sao, hễ về nhà là tôi lại thấy nặng nề, cũng chẳng buồn nói câu nào với mẹ chồng và chồng nữa.

Tôi năm nay 28 tuổi, là con út trong gia đình có 2 anh chị em. Mẹ tôi mất sớm, mình bố “gà trống nuôi con” suốt gần 20 năm. Tuy vậy bố chưa từng để anh em tôi phải thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần.

2 năm trước, tôi lấy chồng. Vợ chồng tôi đều làm trên Hà Nội nhưng lại là người ngoại tỉnh nên phải thuê nhà để sinh sống. Chúng tôi đặt mục tiêu mua nhà ở Thủ đô nhưng tháng nào cũng phải trả tiền thuê nhà, tiền điện nước… nên số tiền tiết kiệm được chẳng là bao. 2 bên gia đình lại đều không khá giả. Nếu cứ thế thì ước mơ có ngôi nhà cho riêng mình chắc phải đợi đến đời con, đời cháu của chúng tôi mới thực hiện được.

Thế nhưng đầu năm ngoái, có người hỏi mua miếng đất của bố tôi ở quê. Bán đất được 700 triệu, bố tôi chỉ giữ cho mình 100 triệu, còn lại chia đều cho anh em tôi. Có 300 triệu, tôi bàn với chồng thuê 1 mặt bằng nhỏ để mở cửa hàng kiếm thêm. Có điều chồng tôi bảo 2 vợ chồng đều đang đi làm, mở cửa hàng thì ai bán? Hơn nữa, mở ra chắc gì đã có lãi. Chi bằng chúng tôi vay thêm tiền ngân hàng và anh em, bạn bè để mua cái nhà. Ở nhà thuê làm sao bằng được nhà mình? Nghe bùi tai, tôi đồng ý. Chúng tôi vay thêm ngân hàng 700 triệu, mua 1 căn hộ 2 phòng ngủ. Vậy là vợ chồng tôi đã thỏa được mơ ước lâu nay. Dọn về nhà mới chưa được nửa tháng, tôi phát hiện ra mình có thai. Chúng tôi càng thấy quyết định mua nhà là đúng đắn. Nào ngờ, người tính không bằng trời tính.

Tháng 1 năm nay, tôi sinh được một bé trai. Thời gian sinh nở, tôi phải nghỉ việc, cũng đồng nghĩa với việc kinh tế gia đình chỉ trông vào 1 mình chồng tôi. Do đã tính toán từ trước nên tôi có để được 1 khoản tiết kiệm nho nhỏ, đủ để lo chi tiêu gia đình trong 4-6 tháng. Số tiền lương của chồng tôi thì để trả nợ ngân hàng. Nào ngờ đến tháng 3, Hà Nội xuất hiện dịch Covid. Trong tình hình khó khăn chung, công ty cũ của tôi phải đóng cửa, còn công ty chồng thì nợ lương nhân viên.

Không có kinh tế, gia đình tôi trở nên lao đao. Chồng tôi đã thử nộp đơn xin việc ở nhiều chỗ khác nhưng không được. Tôi thử nộp đơn thì lại được nhận. Nhưng con tôi mới 3 tháng, nếu tôi đi làm thì biết để con cho ai trông? Tôi đành bàn với chồng nhờ bà nội lên trông con giúp để tôi ra ngoài kiếm tiền. Vậy là chồng tôi về quê đón bà lên. Từ ngày đó, tôi thành người đảm đương kinh tế gia đình. Tôi vừa phải đi làm kiếm tiền vừa phải cố gắng cân đối chi tiêu để có đủ tiền sinh hoạt và trả nợ ngân hàng. Tôi cực kỳ stress. Vậy mà mẹ chồng tôi lại không hiểu điều đó.

Gia đình chị chồng tôi cũng ở Hà Nội. Nhà thông gia có điều kiện nên đã mua cho anh chị căn hộ chung cư ngay khi 2 người mới cưới. Anh chị lấy nhau đã lâu mà mới có 1 đứa con trai hơn 2 tuổi. Trước đó, anh chị bận đi làm nên mẹ chồng chị tôi đón cháu về chăm. Khi cháu 2 tuổi, anh chị đón cháu về rồi cho cháu đi trẻ. Thế nhưng mới gửi trẻ được vài tháng, do dịch bệnh, các trường học đều đóng cửa nên cháu cũng phải ở nhà. Thương cháu, mẹ chồng tôi nói muốn đón cháu sang nhà tôi để trông 1 thể. Chúng tôi cũng đồng ý.

Nhưng mấy tháng cháu ở nhà tôi, chị chồng chẳng gửi đồng tiền ăn nào. Đã thế, cứ thứ 7, anh chị lại kéo sang nhà tôi ăn uống, ngủ nghỉ, đến tối chủ nhật mới về. Cả tuần tôi đi làm mệt mỏi, cuối tuần không được nghỉ ngơi mà còn phải nai lưng ra nấu nướng, dọn dẹp cho cả nhà chồng. Chị chồng tôi cũng chẳng biết ý, ở nhà tôi mà không phụ tôi nấu nướng, rửa bát bao giờ. Nhà chỉ mình tôi có lương, đã phải tằn tiện tiêu không dám tiêu mà còn đèo bòng thêm vợ chồng, con cái của chị chồng nên càng thêm khó khăn. Vậy mà khi tôi nói với chồng, bảo anh góp ý với chị gái gửi tiền nuôi con thì anh chỉ ậm ừ rồi thôi.

Khi tình hình dịch bệnh lắng xuống, các trường học mở cửa trở lại, tôi cứ nghĩ sẽ hết cảnh ăn không dám ăn, tiêu không dám tiêu. Nào ngờ mẹ chồng lại bảo chị chồng tôi là cứ để con lại nhà tôi, bà trông cho chứ cháu còn nhỏ, cho đi lớp sớm tội nghiệp. Vậy mà anh chị nghe theo lời bà thật. Mấy tháng trời tôi khổ sở thu xếp chi tiêu, tằn tiện ăn uống, còn chồng chẳng mang về được đồng lương nào. Biết nói chuyện với anh cũng chẳng giải quyết được gì, tôi đành muối mặt nói với mẹ chồng là nên bảo anh chị gửi tiền ăn uống, chứ mình tôi lo chi tiêu cho từng ấy người rất vất vả. Lúc đó, mẹ chồng không tỏ thái độ gì.

Hôm sau, vợ chồng tôi đi làm hết, anh chị chồng qua đưa tiền cho mẹ chồng lúc nào, tôi không biết. Lúc tôi đi làm về, bà cũng chẳng nói một câu. Đến lúc thấy chồng tôi về, bà đặt bộp 1 triệu xuống trước mặt chồng tôi rồi bảo: “Anh chị anh gửi tiền ăn cho cháu. Vợ anh đòi.” Vậy là chồng tôi quay ra mắng tôi rằng cháu mới 2 tuổi, ăn uống đáng là bao mà không lo được cho cháu. Anh còn bảo rằng tôi ki bo, tính toán. Mẹ chồng được thể ở bên cạnh hùa theo. Tôi ức mà không nói lại được, chỉ biết khóc.

Từ hôm đó đã hơn 1 tuần, chồng tôi mặt nặng mày nhẹ với tôi. Tối nào anh cũng ôm chăn ra phòng khách ngủ. Mẹ chồng thì suốt ngày lườm với nguýt. Họ đối xử với tôi cứ như thể tôi đã gây ra tội lỗi gì lớn lắm vậy. Đi làm thì không sao, hễ về nhà là tôi lại thấy nặng nề, cũng chẳng buồn nói câu nào với mẹ chồng và chồng nữa. Không khí gia đình ngày một nặng nề. Chẳng lẽ tôi thật sự đã sai?./.

Nguồn tin: Báo VOV

  Từ khóa: gia đình chồng , nhà chồng

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok