Cuộc sống

Khó quên như những kẽ tay từng chạm

Thi thoảng người lại gọi cho tôi. Đó chỉ là những lúc người cảm thấy buồn. Kẻ đang buồn thì chỉ cần có ai đó nghe mình nói. Còn tôi, tôi chỉ muốn được ở bên người, phần nào cùng người cho với đi những gánh nặng.

Tôi biết là người không hề thương tôi. Cảm giác nhận ra điều ấy bất lực như thế đứng giữa hàng ngàn thứ vu vơ. Những câu chuyện cũ quá đẹp để có thể xóa đi. Lại còn khó quên như những kẽ tay từng chạm.

Người ta không thương mình, đã là như vậy thì đâu cần nói chuyện đúng sai?

Con ngõ nhỏ những ngày chờ người đến, mưa vẫn thường rơi bên một vài hình dung xa lạ. Có ánh mắt ai đó vội nhìn. Có tiếng xe chạy qua, tiếng người cười nói. Tất cả đều vô cảm quá đỗi! Thì ra khi không có được điều mình mong chờ nhất, tất cả mọi thứ khác đều không thể khiến mình hứng thú được.

Người ta đâu có thương mình, cho nên người ta chỉ bận tâm được những điều người ta nghĩ. Cho mình một tẹo ấm áp, đối với người ta cũng là gượng gạo và thiệt thòi. Những quan tâm mình dành cho người ta đều là thừa. Việc mình dành một quãng thanh xuân để hướng về người ta thì lại là tự nguyện.

Có những câu chuyện tự nguyện ta mãi lao theo, chẳng ai bắt làm, chẳng đem lại hiệu quả gì. Chờ đợi và ân cần như thế, sao mãi không thấy hoài phí?

Này chàng trai có đôi mắt đượm buồn, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau.

Chuyện chúng ta thật muộn màng và vội vã. Tôi nói thương anh ngay từ những bối rối đầu tiên. Tìm thấy người, trong tôi là cảm giác rất lạ. Tôi luôn tiếc những điều lạ lẫm và tin rằng việc gặp được một người, nhìn người đó trong những cảm mến tự nhiên là một cơ duyên. Còn người, hình như chính người cũng vội vàng rung động. Thế nhưng niềm tin ấy lại không kiên vững.

Biết làm gì khi suy nghĩ của hai chúng ta vốn dĩ khác nhau, ngày gặp tôi, người còn quá nhiều điều để nặng nhẹ.

Chuyện tình yêu nhiều khi vẫn nên vội vàng một chút nếu không muốn để lỡ. Nhưng khi kẻ đối diện ngay từ đầu đã không xác định, nếu ta không thể thay đổi họ thì ta đối với họ như thế nào cũng sẽ là sai.

Đơn giản là vì người không thương tôi. Người cần tôi chỉ những lúc trống vắng và khi xa thì chẳng hề nhớ nhung. Cảm nhận của một người đối với một người không bận tâm nhiều khi chẳng mang chút ý nghĩa.

Đơn giản có lẽ vì tôi cố chấp, ở yên quá lâu nơi những điều không bao giờ được đáp lại, cũng chẳng đủ dứt khoát để hướng về một nhân duyên mới may mắn hơn.

Tác giả: Nguyên Bảo

Nguồn tin: Báo Lao động thủ đô

  Từ khóa: cơ duyên , câu chuyện , tình yêu

BÀI MỚI ĐĂNG

TOP
ok