Ngày trước, tôi đã từng yêu một người phụ nữ và cưới cô ấy về làm vợ. Nhưng đó là cái ngày tôi chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng có gì trong tay. Không thể phủ nhận, cô ấy luôn là hậu phương vững chắc của tôi. Cô ấy đã luôn ở bên động viên, an ủi tôi lúc tôi không có công ăn việc làm ổn định. Nhưng, cho đến một ngày tôi nhận ra, mình đã trở nên giàu có. Cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi trở thành người đàn ông có tiếng nói, có địa vị và có ngoại hình. Con gái vây quanh tôi rất nhiều.
Tôi đã từng nghĩ, đàn ông có tiền, chơi bời tí không sao. Và tôi đã lao vào các cuộc nhậu nhẹt, chè chén, quên bản thân mình của mấy năm nghèo khó. Vợ tôi, người phụ nữ ấy vẫn tần tảo sớm hôm dù chồng giàu có. Cô ấy vẫn giản dị, chân chất, thậm chí là lôi thôi. Nhiều khi bảo cô ấy ra ngoài với chồng phải ăn mặc chỉn chu, sành điệu thì cô ấy cười ‘em chỉ có vậy, anh có yêu em không?’. Ban đầu thấy cô ấy nói vậy có vẻ thú vị nhưng nhiều lần đâm ra bực vì mình nói vợ không nghe.
Đồng nghiệp thì ăn mặc xinh xắn, cô nào cô ấy đều nuột nà, còn vợ mình thì chỉ giống như cô giúp việc, nhìn mà chán. Mua đồ mới về cho vợ, vợ cũng vứt xó, bảo chẳng có dịp gì mà mặc, không lẽ ở nhà cũng ăn diện. Vợ chồng thi thoảng mâu thuẫn về việc nhỏ đó. Vợ không chịu thay đổi, suốt ngày ở nhà đầu bù tóc rối, con cái, bếp núc vì không đi làm, khiến tôi có cảm giác khó chịu vô cùng. Lâu dần, tôi không còn đưa vợ tới các buổi tiệc nữa. Tôi bắt đầu đi cùng các em gái trẻ đẹp, chân dài để tô điểm cho bản thân mình. Sợ gặp những người quan trọng, vợ tôi lại lôi thôi lếch thếch, ngại với người ta. Đi một mình thì hay bị hỏi nên tôi dần đưa theo các cô em. Và đương nhiên, các mối quan hệ mờ ám của tôi cũng từ đây mà ra…
Cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc như vậy thật nhanh chóng. Tôi trở thành người độc thân, lại cảm thấy thoải mái, vui vẻ, vì trút bỏ được gánh nặng là người đàn bà xấu, người vợ xấu.
(Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu ngoại tình, lén lút giấu vợ rồi dần bị vợ phát hiện và còn công khai. Tôi đã chỉ vào mặt cô ấy mà rằng ‘cô nhìn lại mình đi, lôi thôi, xấu xí như thế, có thằng nào nó thèm ngó ngàng? Tôi làm chồng mà còn không chịu được nữa thì nói là ai?’. Nghe đến đây, vợ tôi ứa nước mắt và ngày hôm sau, lập tức, tôi nhận được đơn ly hôn vợ đã kí sẵn.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc như vậy thật nhanh chóng. Tôi trở thành người độc thân, lại cảm thấy thoải mái, vui vẻ, vì trút bỏ được gánh nặng là người đàn bà xấu, người vợ xấu. Tôi như được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân ngày vì tôi còn bao nhiêu cô gái xinh đẹp vây quanh. Đơn ly hôn, tôi không ngần ngại mà kí ngay tức khắc. Còn vợ tôi bỏ đi, tôi cũng không hay biết gì về cô ấy nữa, coi như cạn tình…
3 năm sau, tôi bất ngờ gặp lại vợ trong tiệc cưới của người bạn thân. Nhìn vợ tôi lúc này khiến tôi choáng váng, thiếu chút nữa thì không nhận ra cô ấy. Người đàn bà xấu xí ngày nào trở nên xinh đẹp, lộng lẫy, quý phái, dáng dấp thì không thua kém một ai. Trong tiệc cưới ấy, cô ấy nổi bật đến không ngờ. Tôi không dám lại chào hỏi nhưng cô ấy đã nhanh nhẹn chào tôi, giống như cố tình để cho tôi thấy, người vợ xấu mà tôi chê bai ngày nào giờ đã lột xác ra sao. Tôi không hiểu sao cô ấy lại thay đổi chóng mặt được như vậy. Ừ thì 3 năm, đâu phải là thời gian quá ngắn nhưng cũng ở với nhau mấy năm, tôi nói mãi mà cô ấy chịu thay đổi gì đâu? Không lẽ vì tôi ruồng bỏ cô ấy nên vợ đã quyết tâm làm mới mình…?
Tôi trốn sang một góc khác để nói chuyện với bạn bè nhưng không quên liếc nhìn người vợ của mình. Đi bên cạnh tôi là cô người yêu nhưng so với vợ tôi thì còn thua xa. Ấy vậy mà trong mắt tôi, tôi đã từng khinh bỉ vợ vì cô người yêu hiện tại. Tôi đến gặp đối tác tay bắt mặt mừng, đang nói chuyện hân hoan thì anh ấy gọi vợ cũ của tôi lại và giới thiệu, đó là vợ của anh ấy. Tôi chết đứng, không tin vào tai mình, cứ thế đứng nhìn vợ mình một hồi, thấy mình bé nhỏ, lép vế và hèn hạ biết bao.
Tôi chết đứng, không tin vào tai mình, cứ thế đứng nhìn vợ mình một hồi, thấy mình bé nhỏ, lép vế và hèn hạ biết bao. (Ảnh minh họa)
Cô ấy thật sự xinh đẹp, chỉ là tôi không nhận ra. Cô ấy quá là lộng lẫy mà trước giờ tôi lại coi thường, khinh bỉ. Giờ thì chồng cô ấy giàu, đại gia, thậm chí còn vô cùng quyền chức mà tôi còn thua kém rất nhiều bậc. Tôi ái ngại khi nhìn thấy người đàn bà mình ruồng bỏ ngày nào giờ đã thay đổi, xinh đẹp, giàu có hơn gấp nhiều lần so với mình. Có thể, ngày trước, tôi không nhận ra giá trị của cô ấy, không có cách nào khiến cô ấy thay đổi ngoài việc dằn vặt và chê bai, coi thường. Giá như tôi nhỏ nhẹ hơn, tâm lý hơn thì có thể, mọi chuyện đã khác…
Đây có phải là quả báo cho tôi, người đàn ông tham vàng bỏ ngãi, vì tiền mà phụ tình? Tôi thật sự cảm thấy mình thật hèn hạ trong mắt người ta và thấy xấu hổ thay vì bản thân mình. Và đặc biệt hơn, trong giây phút gặp lại vợ, một lần nữa, tôi lại trở thành gã bỉ ổi. Người con gái đi bên cạnh tôi bỗng chốc biến thành một người có giá trị vô cùng nhỏ bé… Trong tâm trí tôi, đầy ắp hình ảnh của vợ cũ, xinh đẹp và kiêu sa…
Tác giả bài viết: [email protected]